Chương 434: Chu Cảnh Thân, Chàng Uống Gì Vậy? (7)
Chương 434: Chu Cảnh Thân, Chàng Uống Gì Vậy? (7)Chương 434: Chu Cảnh Thân, Chàng Uống Gì Vậy? (7)
"Cởi áo ra cho ta xem xem." Người làm lính bị thương là chuyện khó tránh khỏi, tuy Diệp Gia có thể thấu hiểu nhưng vẫn có chút lo lắng.
Chu Cảnh Sâm dùng một tay che môi rồi ho khan hai tiếng, khóe môi cũng hơi hơi cong lên. Hắn mất tự nhiên nói: "Gia Nương, ta còn chưa tắm rửa. Hay là nàng chờ ta một lát, ta đi ra nhà xí tắm rửa sạch sẽ rồi lại cởi ra cho nàng xem sau nhé."
Tuy Diệp Gia cảm thấy lời này có chút kỳ quặc nhưng nghĩ một chút thì thấy cũng được, thế nên liền để cho hắn đi.
Chu Cảnh Sâm đứng dậy đi tới bên bàn, xách một bọc y phục lớn trên bàn lên rồi xoay người ra khỏi cửa. Diệp Gia tính toán sổ sách ở trong phòng, liệt ra hết những dự trù chỉ phí về sau ra. Sau đó nàng lại thu dọn đồ đạc trên giường sưởi, hơn nữa còn đặc biệt lục tìm ra lọ thuốc mỡ. Đã chờ rất lâu mà mãi vẫn không thấy Chu Cảnh Sâm quay về, trong lòng nàng lại thấy kỳ lạ hơn. Nàng bèn đi ra nhà xí nhìn xem thì thấy người cũng không có ở đó, suy nghĩ một chút, nàng lại đi ra nhà bếp phía sau để tìm người.
Quả nhiên tìm thấy người ở nhà bếp phía sau, lúc Diệp Gia tới thì hắn đang làm một thứ gì đó màu đen thùi lùi, khắp nơi đều tràn ngập một thứ mùi thuốc khó ngửi.
"Đêm hôm thế này mà chàng còn làm cái gì thế?"
Đột nhiên lại có tiếng động phát ra khiến Chu Cảnh Sâm đang uống thuốc bỗng cứng đờ người ra, đứng đó không nhúc nhích.
Diệp Gia bước vào nhà bếp phía sau này, âm thâm không hề phát ra động tĩnh gì.
Nàng lượn quanh Chu Cảnh Sâm một vòng, đi tới bên cạnh hắn rồi ngửa đầu nhìn hắn. Chỉ thấy sắc mặt hắn hết sức bình tĩnh yên ổn, đặt bát xuống, hơi có chút cổ quái khó mà diễn tả thành lời. Diệp Gia duỗi cổ sáp đến gần bên người hắn thêm một chút, một thứ mùi vị đắng ngắt xông lên khiến da đầu nàng tê dại. Trong lòng nàng hơi động một chút, mơ hồ ý thức được điều gì đó.
Lòng nàng bỗng cuồn cuộn dâng trào một luồng cảm xúc âu lo, nàng mím mím môi, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi hắn: "Chu Cảnh Sâm, chàng lén lén lút lút uống cái gì đấy?"
"Hử?" Từ nét mặt Chu Cảnh Sâm thì không thể nhìn ra được chút manh mối nào, hắn hơi nhếch khóe miệng cười đến vô cùng dịu dàng: 'Một chút thuốc trị thương mà thôi, nàng không cân phải lo."
Vết thương của Chu Cảnh Sâm quả thật không quá nặng, hắn chỉ bị vũ khí sượt qua, để lại một miệng vết thương khá dài.
Hắn cởi quần áo, vóc dáng của hắn trông rất đẹp. Vết thương này chỉ bị thương ngoài da thịt chứ chưa sâu đến tận xương cốt. Diệp Gia nhíu mày bôi kim sang dược cho hắn, nghe thấy hắn hít sâu, nàng hơi ngừng tay lại. Nàng nhớ trong nhà vẫn còn băng gạc nên đã quấn cho hắn một vòng qua người, rồi buộc nút trước ngực. Diệp Gia đảo mắt, thắt cho hắn cái nơ con bướm.
Chu Cảnh Sâm nhìn không hiểu, tuy nhiên cũng không ảnh hưởng đến việc hai người cách nhau rất gần. Khi tới gân, Diệp Gia ngửi thấy mùi hoa lê mát lạnh trên người hắn. Mùi hương này quyện vào hơi thở của hắn, tạo ra một mùi hương vô cùng mê hoặc với Diệp Gia.
Thấy Diệp Gia ghé sát vào người mình ngửi thử, càng ngửi càng thấy quyến rũ. Chu Cảnh Sâm thoải mái để nàng tùy tiện đến gần, cực kỳ dung túng.
Bây giờ đêm đã khuya, căn phòng chỉ có một ngọn đèn dâu thắp sáng trong bóng đêm dày đặc, bầu không khí từ từ trở nên mờ ám.
Tim Diệp Gia đập hơi nhanh, lông mi rung rung bất giác né tránh. Rất nhanh sau đó Diệp Gia đã biết lý do tại sao nửa đêm Chu Cảnh Sâm lại muốn uống thuốc. Vì hai người dựa vào sát như vậy nên đã vô thức quấn quýt với nhau. Sau đó Diệp Gia bị hôn đến thất điên bát đảo, hồn bay phách lạc, mơ mơ màng màng như dê trong miệng sói. Hoặc nói cách khác, Chu Cảnh Sâm cũng là miếng bánh thơm ngon trong miệng của nàng.
Lần đầu tiên thô bạo không thuận lợi khiến cho cả hai người đều cảm thấy tiếc nuối, cũng cho Diệp Gia một bài học sâu sắc. Nàng không dám tiếp tục làm xằng làm bậy, vậy nên dù bị Chu Cảnh Sâm hôn đến rên rỉ, nàng cũng cố nhịn để thoát khỏi tay Chu Cảnh Sâm.