Chương 441: Rốt Cuộc Ngươi Ở Đây À? (3)
Chương 441: Rốt Cuộc Ngươi Ở Đây À? (3)Chương 441: Rốt Cuộc Ngươi Ở Đây À? (3)
Diệp Gia nghe xong lại cảm thấy nếu hợp tác không thành thì dược liệu về tự chế tác phương thuốc cũng được: "Nếu nương cũng hiểu rõ cao hoa lê, còn có thể nhận biết dược liệu, hiểu được công dụng của các loại dược liệu, vừa lúc xưởng hương tụy đã được xây xong, chỉ cần tìm được dược liệu có liên quan đến nguồn cung ứng, vậy nương có thể tuyển thêm vài người để giúp mình tự chế tác."
Lời này của nàng đã chạm đến điểm mấu chốt trong lòng Dư thị, Dư thị nghĩ đi nghĩ lại thấy đây cũng là một giải pháp: "Ngày mai ta lại đi một chuyến."
Dư thị cãi nhau cùng lão đại phu cửa hàng dược liệu, Diệp Gia cũng mau chóng xuất lô hàng đầu tiên ra bán. Loại xà phòng thơm này mỗi tháng đều cung cấp cho cửa hàng son phấn Linh Lung, bên ngõ Lê Hoa thì tầm hai tháng hoặc ba tháng sẽ cung cấp một lần. Diệp Gia tính toán khoảng một đến hai tháng nữa, A Cửu sẽ trở về từ Tây Vực. Trong lòng mơ hồ có chút kích động, không biết lần này trở về Tây Vực hiệu quả như thế nào.
Tháng hai vừa qua, tiết trời dan dần ấm lại. Càng đến giữa tháng ba, trời lại càng ấm áp.
Nói chung, tháng ba là thời điểm gieo trồng vụ xuân, tháng bảy tháng tám thu hoạch. Ông Tôn trồng các loại hạt giống Diệp Gia để lại năm ngoái xuống đất. Năm nay có kinh nghiệm trông trọt năm ngoái, ông Tôn trồng trọt rất thuận lợi.
Diệp Gia tuy không tự tay đi trồng, nhưng vẫn theo dõi.
Hơn nữa, trong bổng lộc của Chu Cảnh Sâm có trăm mẫu ruộng tốt. Nhưng sau khi khế đất trăm mẫu ruộng tốt giao cho Diệp Gia, mảnh đất này chưa từng được xử lý. Cuộc sống của người dân vùng Tây Bắc chủ yếu là chăn nuôi, mặc dù cũng có trông trọt, nhưng người trông trọt thật sự không nhiều. Nói cách khác, người biết trồng trọt cũng không nhiều. Nhưng trăm mẫu ruộng tốt cũng không thể cứ đặt ở trong tay nàng vứt đó không dùng.
Nếu bỏ hoang trăm mẫu ruộng tốt, Diệp Gia sẽ nhịn không được tự đánh chết mình.
Nhưng khí hậu Tây Bắc bên đó, chủ yếu trông lúa mạch, cao lương và ngô. Diệp Gia có nghĩ tới trông trọt. Thứ nhất là dưa lưới và dưa hấu năm ngoái có thể trông ở đây, thứ hai là nho cũng có thể trông, nho có thể ngâm rượu, cũng có thể bán ra thị trường. Chủ yếu nhất vẫn là lương thực, dù sao nếu nhà mình có lương thực cũng không cần thường xuyên đến cửa hàng lương thực mua. Nhưng mấy người nhà nàng đều là nữ tử tay trói gà không chặt, ai có thể thật sự xuống ruộng làm việc?
"Nếu không được, chúng ta phải nghĩ biện pháp khác." Nhà nàng trồng chắc chắn sẽ không trông được, nhưng thuê người trồng ngược lại có thể được, nhưng nhiều ruộng tốt như vậy muốn quản lý lại là một việc khó. Trong tay Diệp Gia không chỉ có ruộng đất mà còn có cửa hàng buôn bán, nàng không có khả năng cả ngày sẽ chăm nom ruộng đất bỏ bê cửa hàng.
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có phương pháp thuê người là được nhất.
Nhưng nên thuê như thế nào, thuê ai, muốn dùng phương thức nào trả tiên thuê, đây lại là một chuyện khác phải suy nghĩ. Quan trọng nhất là những thứ này là bổng lộc của Chu Cảnh Sâm, cân nhắc của Diệp Gia còn phải trải qua sự đồng ý của Chu Cảnh Sâm.
"Gia Nương gân đây không bận, hay là đến trấn Lý Bắc một chuyến đi. Vừa lúc việc làm ăn của xà phòng bên này có ta quản lý rồi, cửa hàng Tây Thi thì có hai người Thu Nguyệt và Viện Nương có thể ứng phó." Dư thị nghe xong thì nói một câu này: "Có chuyện gì thì tiểu phu thê các con gặp mặt nói chuyện. Canh tác vụ xuân này không đợi người, kéo dài nữa là qua thời điểm tốt rồi. Nếu con thật sự không quyết định được, Doãn An có lẽ có biện pháp khác."
Diệp Gia nghĩ cũng đúng, canh tác vụ xuân chỉ trong thời gian ngắn như vậy, kéo dài mãi không phải là cách.
Lập tức Diệp Gia cũng bình tĩnh lại, trấn Lý Bắc cũng không xa. Thôn phía dưới cách hơi xa một chút, nhưng ngôi xe la một ngày là có thể đến nơi.