Chương 447: Chiếc Kẹp Gỗ (1)
Chương 447: Chiếc Kẹp Gỗ (1)Chương 447: Chiếc Kẹp Gỗ (1)
Diệp Gia vừa định đụng vào người ông già thì hai binh sĩ đi theo sau lập tức bước tới nói: "Phu nhân, người muốn làm gì thì cứ nói ra là được, để chúng thuộc hạ làm cho."
Diệp Gia liếc nhìn bọn họ rồi nhanh chóng tránh ra, chỉ vào ông già nói: "Nâng cằm ông ta lên, lấy vật lạ trong miệng ra, ấn ngực thổi vài hơi vào miệng ông ta, chờ người thở lại được thì sẽ không sao."
Diệp Gia vừa nói xong, hai người hơi do dự rồi cũng làm theo.
Sau khi bọn họ ấn được mấy lần và hô hấp nhân tạo xong, ông già thật sự ho khan vài tiếng rồi mở mắt. Vừa mở mắt ra ông già đã mắng người, đầu tiên là Hoàng đế Đại Yên, sau đến đám quan lại chó má trong triều, cuối cùng là mắng Chu Cảnh Sâm đã đưa ông ta đến nơi này. Diệp Gia nghe bài mắng chửi kinh điển, những lời châm chọc xuất khẩu thành thơ tràn đây phan nộ của ông già thì cũng dở khóc dở cười.
Chu Cảnh Sâm nghe được tin báo vội vàng chạy đến đây, đúng lúc nghe thấy tràng mắng chửi của ông già cũng phải bật cười.
"Mắng đủ chưa thầy?" Hồi nhỏ Chu Cảnh Sâm từng đi theo ông già này làm việc nên cũng có thể gọi một tiếng thầy này: "Còn chưa chịu dậy à?”"
Ông lão nhìn thấy người đưa mình tới chính là Chu Cảnh Sâm thì sững sờ một lúc, dang hai chân ngồi trên mặt đất, phát ra một tiếng hừ nặng nề. Sau đó đưa tay về phía sĩ binh bên cạnh và hất cằm ra hiệu bằng mắt. Sĩ binh kia chính là thiếu niên vừa mới thổi không khí cho ông ta, đứng ngây người hồi lâu mới đưa tay đỡ ông lão đứng dậy. Ông lão đứng dậy vỗ vạt áo, nói bằng giọng ôm ồm: "Tiểu tử nhà ngươi còn chưa chết hả?"
Những lời này khó nghe, phu thê Chu Cảnh Sâm còn chưa kịp phản ứng thì mọi người xung quanh đều tỏ ra sợ hãi.
Chu Cảnh Sâm cười nhẹ, gật đầu nói: 'Cũng khá may mắn, còn sống sót."
"Ừ.' Tiểu lão đầu đánh giá Chu Cảnh Sâm từ trên xuống dưới, sau đó rời mắt khỏi hắn, chuyển tới trên người Diệp Gia đang đứng ở một bên. Tuy vừa rồi ông ta bĩu môi nhưng thực ra ông ta vẫn còn có ý thức. Chỉ là không thể phát ra âm thanh cũng không cử động được, nhưng ông ta đã nghe thấy tất cả những gì Diệp Gia nói. Ánh mắt của ông ta đảo qua đảo lại, lông mày vốn đã trắng nhướng lên: "Sao trong doanh trại này lại có một tiểu cô nương?”
Diệp Gia không nói gì, Chu Cảnh Sâm vươn tay kéo Diệp Gia đến bên cạnh: "Lão sư, đây là thê tử của học sinh."
"Ngươi đã kết hôn rồi?" Trương Xương Lễ không chỉ dạy dỗ Chu Cảnh Sâm mấy tháng, còn từng dạy dỗ tiểu tử này khi còn nhỏ. Chu Cảnh Sâm gọi ông ta là lão sư, ông ta cũng cảm thấy hắn nói như vậy cũng là lẽ tự nhiên: "Ngươi và Cố, a hèm... Cũng không có gì, chuyện cũ đã qua rồi, hiện tại ngươi ở bên này cũng không có khả năng trở lại Yên Kinh, cắt đứt quan hệ với những người ở Yên Kinh cũng khá tốt." Nói xong, mặc kệ Chu Cảnh Sâm tựa hồ muốn mở miệng, ông ta vẫn nói: "Tiểu nha đầu, tính tình của ngươi rất tốt."
Diệp Gia: "... Làm thế nào có thể chắc chắn thế?”
"Lão phu ta đây nhìn ra." Ông lão cũng rất ghê gớm, sau khi tự nói một mình xong là lập tức trực tiếp hỏi Chu Cảnh Sâm tại sao lại đưa ông ta tới đây: "Ông già như ta chỉ là một kẻ làm chuyện bùn đất, ta không giúp ngươi được."
"Không có việc gì, ta tới đây tìm lão sư chính là vì chút chuyện bùn đất."
Chu Cảnh Sâm giơ tay làm bộ thỉnh cầu, ông già nhìn hắn hồi lâu, ngẩng đầu ưỡn ngực đi theo. Những sĩ binh còn dắt theo mười mấy người phía sau, trong đó có một số là những lão già trung niên, còn lại là những thanh niên khoảng hai mươi tuổi. Đám người này sắc mặt có chút do dan, bị sĩ binh sắp xếp đến một chỗ để chờ cũng không có phản ứng quá lớn, Chu Cảnh Sâm dẫn Trương Xương Lễ trở về doanh trại của mình.