Chương 464: Hình Như Có Gì Đó Không Ổn Đang Xay Ra (2)
Chương 464: Hình Như Có Gì Đó Không Ổn Đang Xay Ra (2)Chương 464: Hình Như Có Gì Đó Không Ổn Đang Xay Ra (2)
Trương Xương Lễ có được hạt giống mới trong lòng liền vui mừng, buổi tối uống rượu do Diệp Gia hâm cũng thấy có vị rồi. Diệp Gia suy nghĩ chuyện lương thực đã có chỗ trông cậy rồi, trong lòng yên tâm được một chút. Đến nỗi trên thị trường có chuyện xà phòng thơm giá rẻ cũng không vội vàng được. Chỉ có thể đợi đến khi nghe ngóng được tình hình rõ ràng, mới đưa ra phản kích.
Ăn xong cơm tối, Trương lão đầu liền cùng ông Tôn trở về căn phòng ở hậu viện.
Diệp Gia an ủi Dư thị vài câu, lấy túi hạt giống to đó đem vào nhà. Nhìn số đá cuội đó gần nửa ngày, suy nghĩ một lúc liền ra sau nhà lấy một cây xẻng nhỏ ra ngoài khoảng đất trống ở hậu viện. Khoảng đất trống này đã chia ra trông mấy loại cây trông.
Đầu tiên đương nhiên là cây ớt, bởi vì thường xuyên bị Diệp Gia dẫn đi ăn cay, bây giờ mấy nữ tử của Chu gia đều thích ăn cay. Chia ra nhiều phần đất hơn để trồng ớt, dưa chuột thì trông xung quanh sân một vòng. Loại rau củ này dựng một cái giá là có thể mọc leo lên, có thể kết rất nhiều trái. Dưa hấu và dưa lưới cũng trông thêm một ít, ngoài những loại này ra, còn lại đều là rau cải trái cây thường có trong bữa ăn như rau hẹ, cải trắng, cải đỏ, cà tím, ...
Diệp Gia đi một vòng trong vườn rau, chọn được một khoảng đất trống, trông lên đó một dòng nhỏ. Thật ra nàng cũng không biết có phải trông thế này không, nhưng những loại như thực vật này đều phải sinh trưởng trong mặt đất mới có thể sống. Tưới nước nhiều, bón phân thường xuyên, chung quy là sẽ không sai.
Một túi hạt giống nhỏ Diệp Gia không dám lãng phí toàn bộ, chỉ trông một nắm nhỏ. Phần còn lại thì lấy giấy gói lại.
Ông Tôn ra ngoài đổ nước rửa mặt, nhìn thấy một bóng người ở vườn rau ông cụ bị dọa đến suýt chút nữa mò một cây gậy ra đánh. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại sân nhà của Chu gia xây cao như vậy, cửa lớn của sân thiết lập ba lớp chốt, người bên ngoài căn bản không vào được, trong lòng lại yên tâm trở lại. Ông cụ thầm nghĩ có lẽ là người ở nhà trước qua đây dùng nhà vệ sinh, đi ngang qua vườn rau xanh nhìn một chút, thế là ông cụ cũng bước qua xem xem.
Đợi đến lúc nhìn rõ là Diệp Gia, lập tức vỗ ngực thở phào một hơi: "Chủ nhân sao lại ra vườn rau vào đêm khuya thế này?"
Diệp Gia thực ra cũng là bất chợt nảy ra ý nghĩ, cũng không giải thích với ông Tôn. Chỉ chỉ vào dòng mình vừa trồng xuống rồi nói với ông Tôn: "Ngày thường lúc kêu Tuấn Tử tưới lúc thì chú ý hơn một chút, đừng giam vào khoảng đất này nữa. Ta vừa trông một dòng hạt giống xuống đây."
Ông Tôn không biết là hạt giống gì, nhưng Diệp Gia nói như vậy ông cụ đương nhiên phải để tâm đến. Gat đầu đưa Diệp Gia trở về sân trước, trở về phòng liền nói chuyện này với cháu trái lớn - Tôn Tuấn. Nói đến thì Tôn Tuấn sang năm đã bảy tuổi, đã đến tuổi có thể nghe hiểu lời người khác nói. Ngày thường ông Tôn phải đi theo Diệp Gia ra ngoài, Tổn Tuấn ở Chu gia cũng sẽ giúp đỡ làm những việc lặt vặt. Như những việc tưới nước, bón phân cho vườn rau đều là cậu bé làm. Phân dùng để bón chính là phân dê, phân gà nuôi ở sân trước, không cần phải nói, bón phân rất hiệu quả.
"Con sẽ chú ý.' Tôn Tuấn hiểu chuyện hơn so với những đứa trẻ bình thường, ông Tôn không cần dặn dò nhiều, nói một câu là được.
Gian phòng có hạn, bây giờ ông Tôn chen chúc với Trương Xương Lễ trong một căn phòng. Dư thị đặt một cái giường khác ở bên phía cửa sổ trong căn phòng của ông Tôn, tạo điều kiện cho ông lão cô độc Trương Xương Lễ nghỉ ngơi. Mặc dù nói có chút chật chội, nhưng lão đầu cũng không phải ở trong phòng cả ngày, buổi tối nếu ngủ một giấc thì vẫn có thể ngủ được.
Hai ông cháu nói chuyện, Trương Xương Lễ cũng tiện thể nghe một chút.
Khi đó ông ta không nói chen vào, hôm sau trời vừa sáng lại chắp tay sau lưng đi quanh vườn rau một vòng.