[Làm Giàu] Xuyên Thành Chính Thất Vai Ác Của Thế Tử Bị Lưu Đày (Dịch Full)

Chương 470 - Chương 470: Ba Tiểu Nhân Thành Hổ (1)

Chương 470: Ba Tiểu Nhân Thành Hổ (1) Chương 470: Ba Tiểu Nhân Thành Hổ (1)Chương 470: Ba Tiểu Nhân Thành Hổ (1)

Diệp Gia ngay từ khi mới bắt đầu muốn làm xà bông thơm đã ra định khế với tam thiếu của Ngô gia.

Mấy tháng này cũng vẫn luôn cung cấp hàng hóa cho Ngô gia. Trước đó lúc bọn họ chế tạo xà bông thơm đều là làm trong sân, chọn mua nguyên liệu cũng không trốn tránh ai. Nếu như Ngô gia sớm đã xem chừng Chu gia, quả thực có thể biết phải dùng nguyên liệu gì. Nếu Diệp Gia nhớ không lầm thì Ngo gia là làm ăn về son và bột nước. Tên tam thiếu của Ngô gia đó vốn dĩ cũng khá hiểu rõ về xà bông thơm...

Diệp Gia mím môi, trên mặt hiện lên một tâng sương lạnh: "Nương người nói xem, Ngô gia có phải vì cái này mới làm việc rất lén lút?"

Sắc mặt của Dư thị cũng không tốt được tới đầu, sa sầm mặt: "Cũng không phải không không khả năng."

"Vẫn chưa điều tra rõ ràng, trước tiên chớ vội kết luận." Diệp Gia cũng không muốn nghi ngờ người khác lung tung, làm người làm việc phải nói đến chứng cứ. Nếu là Ngô gia giở trò, vậy thì phải tìm thấy chứng cứ giải quyết triệt để chuyện này: "Thị trấn chỉ lớn thế này, muốn nghe ngóng nhà xưởng của bên đó cũng không khó. Điều tra xem xem."

Việc này có phải do Ngô gia giở trò không cũng chỉ là suy đoán của Diệp Gia, hoàn toàn không có chứng cứ. Nhưng muốn tra ra cũng không khó, dù sao trấn Đông Hương lớn như vậy cũng chỉ có mấy cái cửa hàng. Dư thị dựa theo điều này để nghe ngóng, quả đúng như lời Thu Nguyệt nói tìm ra được một cửa hàng.

Cửa hàng này không chỉ sản xuất xà phòng thơm mà chủ yếu là làm son môi và thủy phấn.

Các cửa hàng bán thủy phấn hầu hết đều nhập hàng từ cửa hàng này, thậm chí không chỉ cửa hàng ở đây mà ngay cả Bắc Lý trấn bên cạnh, Lạc Tang trấn cũng nhập hàng ở đây. Nếu nói về cửa hàng này thì so với cửa hàng xà phòng thơm chuẩn bị khai trương của Diệp Gia thì không biết đã mở cửa sớm hơn bao nhiêu năm. Dù sao người không làm về mảng này thì chưa chắc đã biết vê nó.

Xung quanh không có nhà cũng khó mà nghe ngóng. Dư thị do dự một lát rồi đi đến gõ cửa.

Thiếu niên canh cổng không trực tiếp để người đi vào. Mà sau khi đánh giá Dư thị hồi lâu, chắc chắn là người lạ mới hỏi bà đến đây làm gì.

"Ở đây có bán xà phòng thơm không?”

Ngày thường Dư thị không ra khỏi cửa Chu gia, tính tình cũng không thích phô trương, trên trấn có rất ít người có thể nhận ra bà.

Thiếu niên nghe có người nói muốn tìm mua xà phòng thơm thì lập tức trở nên cảnh giác. Đầu tiên cậu ta nhìn Dư thị từ trên xuống dưới, trong lòng lại đắn đo. Mấy người của cửa hàng lớn trên trấn cậu ta đều có thể nhận ra, ít khi có người lạ tới đây nhập hàng. Hơn nữa gần đây ông chủ đã ra lệnh thấy có nữ tử lạ mặt đến đây thì không được cho vào: "Không biết phu nhân là người của cửa hàng nào? Sao biết mà tìm đến cửa hàng nhà ta?"

Thiếu niên không phủ nhận, Dư thị vừa nhìn đã biết là có. Lập tức bà giả vờ là người từ nơi khác tới, nói là được người khác giới thiệu nên đến.

"Ai giới thiệu?" Thiếu niên cũng không hiểu sao ông chủ lại cảnh giác như vậy, nhưng đã là người hầu thì việc quan trọng nhất là nghe lệnh làm việc: "Cửa hàng của nhà ta không dễ tìm lắm: "Không được người quen đưa tới thì sẽ không được vào cửa."

Dư thị thuận miệng kể tên một chưởng quỹ, vừa hay là người quen.

Thiếu niên nghe Dư thị nói hợp tình hợp lý, nghĩ một lát rồi đưa Dư thị vào.

Bên ngoài cửa hàng này không lớn lắm, nhưng đẩy cửa ra mới biết bên trong rộng lớn đến nhường nào. Tiền hậu viện chiếm khoảng hai ba mẫu đất, phân ra sản xuất son môi, phấn má, còn có hương phấn. Chắc là xà phòng thơm vừa được lấy ra, được để ở trong phòng một phòng trống tiếp tục sản xuất.

Sản xuất xà phòng thơm cần dùng kỹ thuật và phối hương, đương nhiên thiếu niên sẽ không cho người vào xem cách làm.
Bình Luận (0)
Comment