Chương 472: Ba Tiểu Nhân Thành Hổ (3)
Chương 472: Ba Tiểu Nhân Thành Hổ (3)Chương 472: Ba Tiểu Nhân Thành Hổ (3)
"Cha, nhà ta cần gì phải cẩn thận từng li từng tí như vậy? Nhà ta thì sao còn Chu gia thì sao, nhà ta khách khí như vậy chẳng lẽ người muốn người ngoài cho rằng chúng ta sợ họ chắc!"
Phải nói, Ngô gia có thể ngồi vững vị trí nhà giàu nhất trấn Đông Hương, nắm trong tay sản nghiệp không dám đụng vào, tất nhiên phải có vốn. Nhưng Ngô gia tự nhận bản thân không phải loại người ỷ thế hiếp người, tự xưng là phú thương trong sạch. Nếu không gặp chuyện khó khăn sẽ không tìm người giúp đỡ.
Ngô Ân liếc nhìn hắn ta, cảnh cáo nói: 'Muội muội con ở Đô Hộ phủ cũng không sung sướng như vẻ bề ngoài. Nhị công tử mới ba tuổi, tứ cô nương mới ba tháng. Bên này Ngô gia có bao nhiêu là việc, ai cũng không giúp được ta.'
Vừa nói xong Ngô Mẫn liền câm nín.
Trong xe yên lặng một lúc lâu.
Khi xe ngựa đi được một lúc lâu Ngô Ân mới hỏi: "Con đã tra rõ lai lịch Chu gia chưa?"
Cả nhà Chu gia lưu vong đến đây Ngô gia đã tra rõ. Ngay khi Ngô Tam Thiếu và Diệp Gia ký kết khế sách cung hoá, Ngô Tam Thiếu đã phái người điều tra rõ nguồn gốc Chu gia. Người làm ăn đều như vậy, điều tra rõ nguồn gốc mới biết nên đối xử với họ ra sao.
Cũng vì vậy nên Ngô Tam Thiếu đã dò la nội tình Chu gia, trong nhà không ai có quyền có thế nên họ mới được nước lan tới. Chỉ là một phạm quan đương nhiên sẽ không dám đấu với Ngô gia. Nếu hôm nay không xảy ra chuyện như vậy đương nhiên Ngô gia sẽ không để ý. Còn có chuyện của cửa hàng, Chu gia vẫn sẽ giống như trước kia, dù Diệp Gia có đánh tới cửa Ngô gia cũng không có thời gian quan tâm.
"Vẫn chưa tra rõ, người được phái đi nghe ngóng vẫn chưa trở lại, nhưng nhìn bọn họ cũng không giống người có quý nhân chống lưng."
Ngô Ân liếc nhìn hắn ta, không nói gì: "Sau khi trở về thì đợi tin tức của Luân Đài đi."
Chưa nói đến bên phía Ngô gia cẩn thận như thế nào, bên này Dư thị đã tức sôi máu vào nhà. Vừa vào phòng đã đem chuyện vừa điều tra được kể hết cho Diệp Gia nghe. Trước đó cũng chỉ là suy đoán của Diệp Gia, không có bằng chứng. Dư thị đặt vật phẩm lên mặt bàn, cũng để ba miếng xà phòng thơm lên bàn luôn. Ba loại có mùi khác nhau cùng xộc thẳng vào mũi, mặt hai người liên biến sắc.
"Còn làm ra ba loại?" Diệp Gia câm một ít lên ngửi thử, chắc là phối trộn không giống nên mức độ gay mũi cũng khác nhau.
Dư thị gật đầu: "Ta đều đã thử qua. Loại gay mũi nhất dùng tốt hơn hai cái kia một chút. Loại nhạt mùi nhất dùng rất khô tay, nhưng dùng để giặt đồ cũng rất sạch."
Diệp Gia ra ngoài bưng một chậu nước về phòng, ba loại đều dùng thử một chút, đúng như những gì Dư thị đã nói. Dư thị thấy Diệp Gia dùng hết ba loại đó mà vẫn không nói gì, mắt rũ xuống không biết đang nghĩ gì. Trong lòng bà hơi sốt ruột: "Gia nương, con thấy chuyện này nên xử lý thế nào? Chưa nói đến chuyện Ngô gia ăn cắp công thức nhà ta, dù sao phối phương cũng không giống nhau. Dù có chứng cứ là bọn họ trộm chúng ta cũng đâu thể đem binh đến bắt cửa hàng họ đóng cửa đâu?"
Thời cổ đại vẫn chưa biết cách bảo vệ bản quyền, hơn nữa xà phòng thơm của Ngô gia hoàn toàn khác với xà phòng thơm của Chu gia. Mùi xà phòng thơm của bọn họ rất khó ngửi, không giống như ăn trộm công thức.
Thật tình muốn đi thưa kiện ngăn chặn hành vi của Ngô gia là không thực tế. Trong pháp luật Đại Yên không có mục này.
Cái này Diệp Gia hiểu, Dư thị lại càng hiểu hơn. Tuy người thời nay có tập tục "xem nhẹ lợi ích coi trọng nghĩa khí", nhưng quan niệm này chỉ ở vùng Trung Nguyên có trình độ cao. Ở đây là ngoại thành Tây Bắc, đa số mọi người chỉ muốn được ăn no, làm gì có ai quan tâm đến mấy chuyện như này. Tới lúc đó Ngô gia cắn trả nói Chu gia cậy quyền gây khó dễ, nghi ngờ người khác trộm cắp, người mất mặt nhất vẫn là Chu gia.