Chuong 508: Chang Cung Khong Phai Kieu Nguoi Cung Nhac (9)
Chuong 508: Chang Cung Khong Phai Kieu Nguoi Cung Nhac (9)Chuong 508: Chang Cung Khong Phai Kieu Nguoi Cung Nhac (9)
Diệp Gia trông thấy hắn tinh thần sảng khoái, môi hồng răng trắng thì trong lòng không nuốt trôi cục tức, mỗi lần làm chuyện kia xong, nàng luôn có cảm giác, cái tên Chu Cảnh Sâm này như thể hút cạn hết tinh khí của nàng để bồi bổ cho bản thân hắn.
"Hôm nay chàng không bận bịu gì sao?" Trong lòng Diệp Gia đang âm thầm mắng hắn.
"Ngày mai phải đi rồi, nên hôm nay đương nhiên sẽ ở nhà chuẩn bị sẵn sàng." Chu Cảnh Sâm đi thay bộ quần áo khác rồi đi theo đến, hai người cùng nhau lên xe la.
Hai người trực tiếp đi đến chỗ môi giới, tìm người hỏi han một chút về cái người môi giới ngày hôm qua.
Chu Cảnh Sâm chỉ là đi đến quầy hàng bên cạnh, gõ một cái xuống bàn, rồi lại lấy ra một con dấu đặt lên trên mặt tủ. Người quản sự ngồi ở phía sau quây trong cửa hàng môi giới vốn còn đang cau mày, không biết người đến là ai, khi nhìn thấy con dấu thì ngay lập tức thay đổi sắc mặt. Hắn ta nhanh chóng buông bàn tính và sổ sách trong tay xuống, tự mình tiến tới phục vụ. Ra lệnh cho người làm dâng trà lên, còn có ý dò hỏi xem không biết hai người họ đến đây chuyến này là có việc gì.
Nghe nói là muốn mua cửa hàng, đã cùng người đi xem mặt tiên cửa hàng xong rồi. Lúc này quản sự lập tức sai người làm chạy đi tìm người đó, rất nhanh đã gọi được người môi giới đó đến đây. Sau khi người môi giới chạy đến, quản sự và người môi giới bàn bạc với nhau một lát, cuối cùng đặc biết ép mức giá xuống thấp nhất.
Diệp Gia nhìn thoáng qua con dấu kia, cũng không hề mạnh miệng đòi hỏi giá thị trường bao nhiêu thì cứ lấy bấy nhiêu. Sảng khoái trả tiền theo mức giá thấp nhất, đồng thời còn chưa đầy một canh giờ sau đã lấy được khế đất, cũng chuẩn bị đi đến quan nha trình giấy tờ.
Cho dù đã được tính giá thấp nhất, nhưng một gian cửa hàng có diện tích 150m2 cũng đáng giá hơn 300 lượng. Nhưng mức giá này vẫn rẻ hơn rất nhiều so với bên phố Đông. Các cửa hàng bên phố Đông chào giá mới thật sự là sư tử đại khai khẩu*.
*Ðưa ra giá cả rất cao, đắt cắt cổ.
"Cuối cùng cũng giải quyết xong." Diệp Gia nhét tờ khế ước đất vào trong ngực, lẩm bẩm nói với Chu Cảnh Sâm một câu: "Chỉ mất một hai ngày đã giải quyết xong, ta luôn cảm thấy có chút bất an. Tướng công, chàng nói xem có phải là ta quyết định qua loa quá rồi không? Hẳn là nên đi thăm quan thêm vài ba gian nữa?”
"Tìm cửa hàng thì chỉ cần có vị trí không tệ là được,' Chu Cảnh Sâm mỉm cười nói: "Hơn nữa hai bên cũng đã tiền trao cháo múc rồi, không thể đổi ý được nữa."
Diệp Gia: "... Được thôi."
Hai người thâm thì với nhau, đang chuẩn bị đi về, thì có một đoàn người bước vài cửa hàng môi giới. Hai tên cầm đầu liếc nhìn Chu Cảm Sâm như con hạc lẫn giữa bay gà, trong đó, Cố Minh Hy ngẩn ngơ thật lâu, sau đó lập tức hất văng cánh tay đang đỡ mình của người hầu ra mà lao vọt về phía hai người. Chu Cảnh Sâm sợ người từ bên ngoài đi vào đụng phải Diệp Gia nên vô thức đưa tay ra chắn trước người Diệp Gia. Xoay mặt lại, hàng mi như lông qua cup xuống che khuất đôi mắt, đôi lông mày nhíu chặt lại.
Bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt Cố Minh Hy lập tức rưng rưng.
Nàng ta mím chặt môi, có hơi luống cuống lại pha thêm chút tủi thân. Yên lặng một lúc, rồi mới mở miệng gọi một tiếng thân thiết: "Doãn An ca ca."
Chu Cảnh Sâm liếc nhìn nàng ta, mi mắt cụp xuống, nụ cười thoải mái nơi khóe miệng dần dần nhạt đi. Hắn nghe thấy tiếng gọi cũng chỉ lạnh nhạt gật đầu một cái, đối với người đột nhiên lao vọt đến trước mặt mình không hề có cảm xúc vui sướng càng không thấy ngạc nhiên, mà chỉ thản nhiên, vô cảm đáo lại một tiếng: "Ừ'"
Cả đám người Cố Minh Hy, những lời đang định nói ra đều bị nghẹn lại trong cổ họng, bốn phía bỗng nhiên im ắng tĩnh mịch.
Diệp Gia: