Chương 51: Cả Ngày Cứ Cười Gì Vậy (1)
Chương 51: Cả Ngày Cứ Cười Gì Vậy (1)Chương 51: Cả Ngày Cứ Cười Gì Vậy (1)
Cho tới bây giờ bên kia vẫn còn đợi không.
Chỉ thấy đôi mắt dài nhỏ của nàng ta như có như không đảo trên mặt Chu Cảnh Sâm, tròng mắt quay tròn, chỉ chốc lát sau trên mặt mang theo tia không cam lòng. Khóe mắt Chu Cảnh Sâm liếc qua, không thèm để ý, chỉ làm như không thấy.
Trong lòng Trương Xuân Phân có thể nghĩ cái gì? Còn không phải đang oán hận điểm này với Diệp Gia.
Nếu nói trước kia trong lòng nàng ta cực kỳ ghét bỏ Chu gia, lúc này lại có chút ghen ty. Con người là như vậy, một khi ghen ghét là hận không thể một mất một còn với đối thủ không dính nổi một chút chỗ tốt. Dưới cái nhìn của nàng ta, Diệp Gia nên sống vừa khổ vừa mệt, nam nhân vừa xấu vừa nghèo, tốt nhất cả đời bị nàng ta ép tới mức không ngóc đầu lên được. Ai biết được người khổ dịch trong lời đồn lại có dáng vẻ như thiên tiên thế này? Nếu sớm biết nhi tử của Chu gia như thế này, nàng ta còn lâu mới để Diệp Gia chiếm lợi.
Đúng vậy, sau khi nhìn thấy Chu Cảnh Sâm nàng ta lại cảm thấy Diệp Gia chiếm lợi. May mà nàng ta đẩy tới, Diệp Gia mới được gả cho người tuấn tú như thế. Nghĩ lại mà khó chịu trong lòng. Diệp Gia dựa vào cái gì mà may mắn có được nam nhân như thế?
Trương Xuân Phân đi lên nói chuyện với Chu Cảnh Sâm. Nàng ta không nói gì khác, đi lên hỏi Diệp Gia tại sao gần đây không lên trên trấn chơi.
Chu Cảnh sâm nhìn có chút muốn cười: "Không phải ngày nào cũng lên sao?"
Trương Xuân Phân nhìn gương mặt này có chút choáng váng, mở miệng nói: "Không phải lên trên trấn bày quây hàng. Là đến tìm người. Ngươi không biết sao? Gia nương nàng ta biết lấy lòng nam tử, khiến cho người ta đuổi tới tặng đồ tốt cho nàng..."
"ồ?"
Nói xong, Trương Xuân Phân vừa định nói những chuyện kia của Diệp Gia ra. Nhưng nàng ta vừa muốn mở miệng, quay đầu nhìn thấy Diệp Gia dẫn người trở vê, sợ một hồi Diệp Gia sẽ huyên náo cho nàng ta mất mặt, để lại một ánh mắt muốn nói lại thôi rồi rời đi.
Chi Cảnh sâm đưa mắt nhìn nàng ta đi xa, cúi đầu bật cười một tiếng.
Diệp Gia quay về thấy hắn đang cười, kinh ngạc nhìn hắn hồi lâu, vẫn hỏi một câu: "Cười gì vậy?”
"Không có gì.' Chu Cảnh Sâm lắc đầu, Tôn lão hán bên kia đuổi xe bò tới.
Diệp Gia nhìn chăm chằm hắn hồi lâu, không nhìn ra gì thì không quan tâm nữa.
Tôn lão hán chính là lão đầu mà Diệp Gia thuê xe, họ Tôn. Ông ta nhanh nhẹn giúp Diệp Gia đưa đồ lên xe bò. Bên người còn có một người trẻ tuổi mặt đen đi theo. Gầy gò, ăn mặc cũng rách tả tơi, dáng vẻ trông thật thà, ánh mắt cực kì trong trẻo. Tôn lão hán vội vàng kéo người ra nói với Diệp Gia đây là tiểu nhi tử của ông ta Tôn Ngọc Sơn, chính là đến Chu gia làm việc ngay hom nay.
"Lão bản nương." Tô Ngọc Sơn nhếch miệng cười một tiếng, trông càng khờ hơn.
Diệp Gia quan sát trên dưới, vóc dáng của hắn ta không cao. Thật ra làm việc vặt cũng không cần đòi hỏi khắt khe, có thể làm việc rõ ràng là được. Nàng nhìn thoáng qua rồi gật gật đầu, biểu thị đồng ý: "Được, lát nữa về nhà với ta thử xem."
Ngược lại Chu Cảnh Sâm ở bên cạnh nhìn Tôn Ngọc Sơn hồi lâu, thấy hắn ta đi đường đặt chân rất nhẹ, ánh mắt có chút lấp lóe.
Diệp Gia cũng không chú ý ánh mắt của hắn, chỉ huy Tôn lão hán chạy xe bò ra bên ngoài. Mình thì theo thường lệ đi đến chỗ đại thúc bán dê mua nửa thùng sữa dê về, rồi sau đó lại mua một giỏ lớn củ cải để cho người ta đưa ra.
Bao lớn bao nhỏ, một đoàn người về Chu gia trước.
Ngói đã được chở vê hôm qua, phụ tử Tôn gia hai người giúp đỡ tháo nồi và bếp và củ cải xuống.
Dư thị nghe thấy động tĩnh đi ra từ trong nhà, nhìn thấy nhiêu đồ đạc, nhanh chóng tới giúp một tay. Hôm nay bà ấy không cần ra quầy, ở trong nhà rảnh rỗi làm điểm tâm. Nói là làm điểm tâm thật ra là nấu chút cháo.