Chương 518: Hỷ Lai Đi Tìm Đại Phu Đến Đây. (2)
Chương 518: Hỷ Lai Đi Tìm Đại Phu Đến Đây. (2)Chương 518: Hỷ Lai Đi Tìm Đại Phu Đến Đây. (2)
Diệp Gia cũng không thúc giục nhóm người Dư thị phải lập tức dọn đi cùng nàng, nhưng nàng cần thông báo tin tức này cho mọi người biết từ sáng sớm để còn chuẩn bị tinh thần.
Diệp tứ muội và Thu Nguyệt vẫn bền lòng vững dạ đến cửa hàng kinh doanh như thường, lúc này A Cửu đã bắt đầu tiếp nhận đơn đặt hàng, cử người vận chuyển hàng hóa và hộ tống người ra ngoài. Đúng lúc hôm qua vừa mới nhận được một đơn nhiệm vụ, hộ tống một đôi mẫu tử rời trấn Đông Hương đến Ký Châu, nên chuyến đi này trong vòng một tháng chắc chắn không về kịp. Tiểu lão đầu Trương Xương Lễ thì không yên tâm chuyện đồng áng, từ sáng sớm đã kéo theo ông Tôn đi đến thôn trang. Trong nhà hiện giờ chỉ có Dư thị, Nhuy Tỷ Nhi, và Linh Đang. Sau khi Diệp tứ muội đến cửa hàng, đồ ăn trong nhà đều là do Linh Đang nấu nướng. Bây giờ vẫn đang bận bịu trong bếp.
"Bên phía phân xưởng cũng không có chuyện gì, còn việc kinh doanh thì vẫn diễn ra bình thường." Phân xưởng vẫn như cũ, thông thường cách một khoảng thời gian dài họ mới nhận được một đơn hàng buôn bán.
Diệp gia gật đầu, trước tiên thu xếp cho bốn võ tỳ chen chúc ở tạm trong phòng của Linh Đang ít hôm. Chờ đến khi chuyển sang chỗ ở mới rồi sắp xếp ổn thỏa lại sau.
Dư thị và Diệp Gia cùng trở về phòng, thế là Diệp Gia liên kể cho Dư thị nghe về chuyện gặp phải người Cố gia ở Luân Đài. Khi Dư thị nghe nói huynh muội Cố Minh Hy tìm đến tận Luân Đài, còn không biết xấu hổ ôm ảo tưởng tùy tiện lừa gạt chuyện từ hôn lúc trước, thì trong lòng lập tức bốc hỏa: "Doãn An nói thế nào?"
"Đương nhiên là cảm thấy hành vi của người Cố gia rất khả nghi." Có một số việc không cần Diệp Gia phải nói quá rõ ràng, trong lòng Dư thị cũng đủ hiểu.
Với tình trạng hiện giờ của Chu gia, đương nhiên là càng tram lặng càng tốt, càng ít người chú ý đến thì càng an toàn. Tuy rằng không biết rõ nguyên nhân phía Yên Kinh tha cho Cảnh vương phủ một con đường sống là gì, nhưng cũng chính vì không hiểu rõ nguyên nhân nên Dư thị mới luôn lo lắng đề phòng. Người là dao thớt ta là thịt cá, Cảnh vương phủ chỉ còn lại một dòng độc định duy nhất, khiến bà ấy không thể không cẩn thận.
Người Cố gia có hành xử như vậy, Dư thị không tránh được tức giận: "Thật đúng là âm hồn bất tán! Đã như vậy thì, chúng ta vẫn nên nhanh chóng chuyển nhà càng sớm càng tốt thôi."
Nếu nói ngày xưa Dư thị thương yêu Cố Minh Hy nhiều bao nhiêu, thì ngay sau khi Cảnh vương phủ xảy ra chuyện, cách Cố Minh Hy phủi sạch sẽ quan hệ khiến Dư thị tổn thương bấy nhiêu. Khiến tình cảm bà ấy dành cho Cố Minh Hy từ yêu thích trực tiếp chuyển thành chán ghét. Bây giời nhắc đến cái tên này trong lòng bỗng dâng lên cảm xúc phiền chán.
Diệp Gia thấy bà ấy cứ nhìn chăm chú ra bên ngoài ô cửa sổ, cho là bà ấy không muốn chuyển khỏi nơi đây. Nói thật thì Diệp Gia cũng không nỡ chuyển khỏi tiểu viện này.
"Kỳ thật chúng ta chọn sống ở viện tử này là vì nó gần khu đóng quân, cũng coi như là nơi an toàn nhất ở trấn Đông Hương. Nếu không phải diện tích viện tử này quá nhỏ, phòng ốc không đủ ở, thì chúng ta cũng không cần phải dọn tới Thẩm phủ." Diệp Gia quét mắt một vòng qua khoảng đất còn trống không quá rộng bên ngoài cửa sổ, suy tính thừa dịp đoạn thời gian phải dọn qua Thẩm phủ sống này thì tranh thủ xây thêm mấy căn phòng nữa. Nếu sống ở đó mà không thoải mái thì có thể chuyển lại về đây, dù sao thì diện tích của viện tử Chu gia cũng không phải quá chật."
"Còn không phải sao?" Dư thị thở dài một hơi, thu hồi lại tâm tư: "Thôi vậy, trêu chọc không nổi trốn tránh cũng chẳng được."
Chuyện chuyển nhà đã được quyết định, chỉ chờ đến khi chạng vạng tối tất cả mọi người ra ngoài đều trở về nhà.