Chương 539: Hóa Ra Cố Minh Hy Là Người Trùng Sinh (6)
Chương 539: Hóa Ra Cố Minh Hy Là Người Trùng Sinh (6)Chương 539: Hóa Ra Cố Minh Hy Là Người Trùng Sinh (6)
Còn Anh Đào và Lâm Lang thì theo chân Dư thị. Nhận được phân phó của Diệp Gia, nàng ấy mau chóng rời đi, Diệp Gia quay đầu lại nhìn ngắm người đang nằm hôn mê trên giường. Mái tóc đen xõa ra, sắc môi thì trắng bệch. Nàng nhìn một lát, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy chua chát.
Lúc trước Chu Cảnh Sâm bị thương tuy rằng nàng cũng lo lắng nhưng không quá đau lòng, bây giờ lại như cảm nhận được nỗi đau mà hắn phải chịu.
Quay người đóng cửa phòng lại. Diệp Gia tiến đến bên giường rồi ngồi xuống. Nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, có chút không yên lòng muốn biết rõ thương thế của hắn đến cùng là như thế nào. Diệp Gia chuẩn bị cởi quần áo của hắn ra xem xét một chút.
Nhưng bàn tay mới chạm lên thắt lưng của hắn, thì đột nhiên bị một bàn tay khác giữ lại.
Diệp Gia: "II
Cúi đầu xuống nhìn bàn tay kia, lại ngước mắt lên nhìn người vẫn đang nắm chặt mắt nằm trên giường.
Diệp Gia:
Người kia nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Diệp Gia, đôi mắt đang đóng chặt chậm rãi mở hé ra. Ánh mắt của Chu Cảnh Sâm sâu hun hút, tựa như khối mặc ngọc đen tuyền, phần lòng trắng của mắt luôn có vẻ hơi ươn ướt. Lúc này nằm ngửa nhìn lên Diệp Gia, mi mắt chậm rãi động đậy rồi lặng lẽ mở hẳn mắt ra.
Diệp Gia là tạng người vào mùa hè chắc chắn sẽ giảm cân, thời tiết nóng lên là như rơi mất miếng thịt trên người. Lớp mỡ tích tụ được trong suốt mùa đông, một hai tháng sau là gần như biến mất hoàn toàn. Nàng không có trang điểm, mặt mày trong trẻo, mái tóc đen tủ xuống ép sát chỗ thái dương càng tôn lên làn da trắng nõn, đáng người thanh mảnh của nàng. Chu Cảnh Sâm yên lặng ngắm nhìn nàng hồi lâu, đột nhiên khóe mắt cong cong. Giọng nói khô khốc, pha tiếng khàn khàn: "Làm gì mà lại cởi thắt lưng của ta?"... Bộ dạng nhìn như sắp chết thế này, mà vẫn còn gắng gượng trêu chọc người khác: "Muốn nhìn vết thương của chàng một chút."
“Ta không sao."
Giọng nói của Chu Cảnh Sâm khàn không tưởng tượng nổi, cố thốt ra một câu cũng khiến Diệp Gia thấy đau lòng thay hắn.
"... Không chết coi như là không sao đúng không?" Diệp Gia lập tức tránh khỏi bàn tay của hắn, đi về phía bàn pha một chén trà nóng bưng tới. Chu Cảnh Sâm lặng lẽ ngắm nàng đi tới đi lui, lại trông thấy một cánh tay của nàng đỡ lấy vờ vai mình, hắn liền thuận theo tựa vào trong lòng Diệp Gia. May là sau lưng có cột giường khá bền chắc, nếu không thấm thân nhỏ bé của Diệp gia thật sự không thể đỡ nổi hắn: "Bộ dạng đã thành ra thế này rồi mà vẫn còn lòng dạ đùa cợt được. Chu Cảnh Sâm nghe thấy lời này của nàng, không những không cảm thấy buồn mà ngược lại mà ngược lại còn khẽ cười ra tiếng.
Diệp Gia thấy hắn còn đang cười, liền nhéo vào tay hắn một cái. Nghe thấy hắn kêu đau thì mới đút cốc nước vào miệng hắn: "Uống nước đi."
Chu Cảnh Sâm uống liền ba chén nước, rốt cuộc cũng khôi phục được tiếng nói trong trẻo. Tuần cảnh sâm uống liền ba chén nước, tuy rối bù nhưng không hề lộ ra vẻ bết bát, chỉ rủ phất phơ bên cái gối trên giường. Hắn tựa vào lòng Diệp Gia hồi lâu, bỗng nhiên nói một câu: "Gia Nương thông suốt, cuối cũng cũng biết đau lòng cho ta rồi."
Diệp Gia:
Diệp Gia không thèm để ý đến hắn, nhìn sắc mặt hắn vẫn hiện lên vẻ suy nhược, biết chắc chắn hắn bị thương rất nặng. Lập tức nhẹ nhàng đỡ người nằm xuống, mặc kệ người này trêu chọc thế nào, vẫn lạnh lùng tàn nhẫn cởi bỏ đai lưng của hắn.
Trong vạt áo chỉnh tê cuốn đầy băng vải. Từ vị trí phía dưới xương sườn cuốn thẳng lên đến sát dưới nách. Vòng veo gây gò rắn chắc. Những đường cong cơ bắp mịn màng ẩn giấu sau cạp quần. . . Không bị rướm máu nhưng mùi thuốc lại rất nông.
"Không sao, chỉ là một vết thương nhỏ, không chết được đâu."
Su khi Chu Cảnh Sâm tòng quân, trên người xuất hiện vài vết thương lớn nhỏ, nhưng thể chất của người này dường như không dễ để lại sẹo.