Chương 555: Lê Hoa Cao Nổi Tiếng Chỉ Sau Một Đêm (6)
Chương 555: Lê Hoa Cao Nổi Tiếng Chỉ Sau Một Đêm (6)Chương 555: Lê Hoa Cao Nổi Tiếng Chỉ Sau Một Đêm (6)
Có lẽ vải vóc đã dính hết vào trên miệng vết thương, lúc kéo áo ra sẽ kéo cả thịt. Động tác của Diệp Gia rất khẽ, nhưng quần áo trong của Chu Cảnh Sâm vẫn bị mồ hôi lạnh làm cho ướt đẫm. Mồ hôi lạnh trên trán không ngừng tứa ra, cũng không cần Diệp Gia cởi ra cho hắn, tự mình cẩn thận cởi lớp áo ngoài ra, rồi nhẹ nhàng lau mồ hôi trên người: "Nàng đứng ra xa một chút, kẻo thành hun nàng. Để ta tự làm."... Qủa thực bị ướt mồ hôi sẽ bốc lên mùi chua, nhưng cũng không quá khó ngửi, nhưng nỗi lo lắng của Chu Cảnh Sâm nàng cũng thấy dễ hiểu.
Cân nhắc đến lòng tự tôn của hắn, Diệp Gia yên lặng lui về sau một bước: "À, được thôi."
Bàn tay đang lau chùi thân thể của người trên giường chợt dừng lại, quay đầu sang nhìn Diệp Gia.
Diệp Gia chớp mắt, cụp mắt xuống bốn mắt nhìn nhau với hắn. Chu Cảnh Sâm cầm khăn vải trong tay khoác lên trên đầu gối, hai mắt nhìn chằm chằm Diệp Gia. Diệp Gia bị hắn nhìn như vậy thì có chút bối rối, lặng lẽ buông bàn tay đang giơ lên bịt mũi xuống: "... Sao thế?"
Chu Cảnh Thân vẻ mặt chỉ trích và không thể tin được: "... Đưa tay bịt dưới mũi để làm cái gì?”
"Không có, Diệp Gia nhăn mũi: "Mũi bị ngứa."
Chu Cảnh Sâm: '..."
Hắn yên lặng cúi đầu xuống, chậm rãi lau sạch sẽ cánh tay của mình. Tuy rằng hắn không nói thêm một lời nào, nhưng toàn thân trên dưới, từng động tác đều lộ ra vẻ chán nản một cách khó hiểu. Diệp Gia gãi gãi mặt, có ý dỗ dành hắn: "Không phải cảm thấy chàng hôi đâu, thật sự là mũi có hơi ngứa. Nếu ta mà cảm thấy chàng hôi, thì lúc nay đã không đến gần để đỡ chàng rồi."
"... Nếu như quả thật không chê mùi trên người ta, vậy sao nàng có thể nói ra chữ "hôi' này." Chu Cảnh Sâm nói trúng tim đen.
Diệp Gia: "Trời nóng mà, vừa ra mồ hôi thì đều có mùi, đâu phải chỉ có mỗi mình chàng bị vậy đâu.'
""
Diệp Gia: ˆ...'
Một đứng một ngôi, người trên giường cúp mắt sắc mặt nghiêm túc, tựa như một đóa hoa sen trắng bị cơn mưa rào làm nát. ngồi xuống, người trên giường mắt cúi xuống liễm thần, tựa như một đóa bị mưa to đánh qua Bạch Liên Hoa. Không biết có phải do Diệp Gia gặp áo giác hay không, luôn cảm thấy Chu Cảnh Sâm hình như càng ngày càng trở nên ấu trĩ, có đôi khi còn cực kì hay soi mói từng câu chữ met.
"Chàng còn muốn bôi thuốc nữa hay không? Không bôi thì ta đi đây? Ta còn bận việc." Diệp Gia nói lảng sang chuyện khác,'Chao ôi, miệng vết thương của chàng lại rớm màu rồi." Chu Cảnh Sâm chăm chú nhìn nàng một lúc, mới nhếch môi nhỏ giọng nói thâm mọt câu: "Sói mắt trắng."
Diệp Gia:
Bôi thuốc cho hắn một lần nữa, cũng đã gần sang buổi trưa. Hôm nay cửa hàng Tây Thi sửa đổi bán đại hạ giá, thịt ăn giảm chỉ còn nửa giá. Bán hết sớm liền đóng cửa hàng, Diệp tứ muội và Thu Nguyệt đi mau thêm chút nguyên liệu nấu ăn dùng cho ngày mai cũng đã về. Trở vê đến Thẩm phủ, Diệp tứ muội liên vội vàng chạy tới hỏi han tình hình của Diệp Gia. Biết nàng không xảy ra chuyện gì thì mới yên lòng ra sau bếp nấu nướng.
Diệp Gia luôn cảm thấy vấn đề lần này cần giải quyết dứt khoát một lần và mãi mãi. Nếu không Ngô gia cứ cách ba ngày hai bữa lại đến tìm một lần, thỉnh thoảng lại giở chút thủ đoạn sau lưng, thì liệu việc kinh doanh của nàng có muốn tiếp tục hay không?
Đắn đo suy nghĩ, nảy ra hai phương án xử lí, môt cái giải quyết tận gốc. Càng nghĩ, hai cái phương án giải quyết, một cái trảm thảo trừ căn. Phải nhanh chóng điều tra rõ ràng chỗ mờ ám trong kinh doanh của Ngô gia, sau đó tố cáo và giải quyết một lần vất vả cả đời an nhàn. Một phương án khác là thỉnh thoảng gây cho Ngô gia chút phiền phức, để bọn họ không có thời gian và tâm tư đi đối phó với người bên ngoài.
Từ xưa đến nay muốn mở rộng kinh doanh, thì trong tay đều có chút chuyện mờ ám hoặc nhiều hoặc ít không thể để lộ ra bên ngoài.