Chương 567: Bị Bệnh Rồi (2)
Chương 567: Bị Bệnh Rồi (2)Chương 567: Bị Bệnh Rồi (2)
Diệp Gia hỏi chuyện này cũng là xuất phát từ cẩn thận, kỳ thật trữ lương cũng không nhất định lúc nào cũng phải tự tay bản thân A Cửu làm. Nhưng hiện giờ tình huống này, một khi trấn Lý Bắc khai chiến, trấn Đông Hương khẳng định sẽ chịu ảnh hưởng. Đến lúc đó lương thực không đủ cung cấp, gặp phải vấn đề có thể chính là tánh mạng.
"... Cái này muội cũng không phải rất rõ ràng. Nhưng không được mấy ngày A Cửu hẳn là sẽ trở về."
Diệp Tứ Muội kỳ thật cũng không phải rất rõ ràng A Cửu ở bên ngoài làm cái gì, cũng không phải A Cửu không nói với nàng ấy. Mà là lá gan của tứ muội quá nhỏ, A Cửu sợ nàng ấy lo lắng. Nhưng dù vậy, ngày về và hành tung A Cửu vẫn sẽ nhờ người nói cho Diệp Tứ Muội: "Tỷ, tỷ là tìm A Cửu có chuyện quan trọng sao?"
Diệp Gia gật đầu, nhíu mày suy nghĩ.
Theo logic bình thường mà nói, chiến sự chú trọng một thiên thời địa lợi nhân hòa. Trong đó thiên thời chính là chỉ một thời cơ thỏa đáng, nói cách khác, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của là phi thường cân thiết. Nếu địch nhân đã đánh lén thành công, phóng hỏa thiêu hủy kho lúa thành trại, vậy kế tiếp không có khả năng không có động tác. Cho nên sắp tới, trấn Lý Bắc khẳng định sẽ có trận chiến phải đánh.
Suy xét đến giao thông không tiện, mua sắm lương thực cần hao phí thời gian tinh lực, khẳng định là không kịp thời gian đưa đi. Chỉ có điều một đường lương thực, mà trấn Đông Hương không có kho lúa. Bên trong thành Khách Thập lại có hai kho lúa. Con đường điều lương nhanh nhất tự nhiên là từ Khách Thập.
Khách Thập có Quách Hoài tọa trấn, Chu Cảnh Sâm muốn điều lương hẳn là không tính là việc khó.
Diệp Gia chuẩn bị mua lương đều không phải là vì khẩn cấp cung ứng thành trại, mà là vì để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào: "Thôi, ta đi tiêu cục một chuyến."
Không thể trông cậy hết vào A Cửu, còn phải nghĩ biện pháp khác.
Diệp Gia nghĩ tới nghĩ lui, để Tôn lão hán đi theo Viên Xuân Sinh đi Luân Đài một chuyến. Luân Đài cách trấn Đông Hương có hơn năm trăm dặm lộ trình, chiến sự khẩn cấp cũng không ảnh hưởng đến Luân Đài. Diệp Gia tính ngân lượng cầm trong tay hiện giờ, gân vạn lượng bạc trắng. Đại khái nàng sẽ rút ra hai ngàn lượng bạc dự toán trữ, nếu giá lương không dâng lên, hẳn là có thể trữ đủ hai kho lúa.
Lương thực tương đối nhiều, thời buổi này binh hoang mã loạn áp giải lương thực cũng tương đối nguy hiểm. Cần phải thuê người hộ tống mới được.
Nghĩ như vậy, Diệp Gia đi tiêu cục Viện Cửu trước một chuyến.
Không biết A Cửu đi ra ngoài làm chuyện gì gần như đều dẫn người đi. Để ở bên này không tính nhiều người, chỉ có hai mươi người. Diệp Gia là rõ ràng A Cửu để người ở trấn Đông Hương chủ yếu vì bảo vệ ba mẫu tử Diệp Tứ Muội, nói cách khác, hai mươi người này còn không phái đi. Nàng hỏi đại khái một câu, quả nhiên khôi phục người ở lại bảo vệ, nhiều lắm có thể mười người có thể giúp đỡ vận chuyển lương thực.
Tiêu cục Viện Cửu không thể chạy, Diệp Gia tính đi Trình gia một chuyến. Bên này tiêu cục lớn nhất là Trình gia, vừa lúc Diệp Gia còn có chút chuyện muốn hỏi.
Xe bò đi rất chậm, nhưng xe la nửa ngày là có thể đến.
Diệp Gia cũng không trì hoãn, sáng sớm ngày tiếp theo dẫn theo hai võ tì và la bàn đi về phía Trình gia.
Trương quản sự Trình gia đã sớm đang chờ, nghe nói Diệp Gia tự mình tới, vội không ngừng ra nghênh đón. Lần này gặp Diệp Gia không chỉ là Trương quản sự, lão gia tử Trình gia và Trình Nghị đều ở đây. Trình gia ở trấn Lý Bắc, lại vừa buôn bán chạy thương, tin tức tự nhiên rất linh thông. Thành trại bên kia vừa xảy ra chuyện bọn họ đã nhận được tin tức. Tuy nói không biết toàn bộ tình hình, nhưng cũng biết được đại khái.
Cho rằng Diệp Gia tiến đến xin lương thảo ứng phó, Trình gia lão gia tử đã sớm chờ Diệp Gia.