Chương 569: Bị Bệnh Rồi (4)
Chương 569: Bị Bệnh Rồi (4)Chương 569: Bị Bệnh Rồi (4)
Diệp Gia thầm nghĩ đủ rồi, ba mươi tiêu sư kinh nghiệm phong phú vậy là đủ rồi.
Trình gia nhận một đơn làm ăn này, Trình lão gia tử cũng hứa hẹn sẽ đưa đến lương thực chỉ viện cho thành trại ở trong vòng ba ngày. Diệp Gia khách khí cảm ơn Trình lão gia tử, đang chuẩn bị cáo từ. Trình lão gia tử lại gọi nàng lại, trên mặt lộ ra vài phần muốn nói lại thôi. Diệp Gia cũng là hiểu biết thức thời, lập tức mở miệng hỏi nói: "Lão gia tử có việc không ngại nói thẳng."
Trình lão gia tử do dự hồi lâu, vẫn là nhìn về phía trưởng tử vẫn luôn ngồi ngay ngắn ở một bên không mở miệng.
Chuyện Trình Nghị muốn nhập ngũ, cuối cùng lão gia tử không lay chuyển được nhi tử, vẫn nhả ra đồng ý. Nhưng lão gia tử có thỉnh câu: "... Nếu là có thể khiến khuyển tử ở bên người giáo úy đại nhân hầu hạ, lão hủ cũng có thể an tâm chút."
Trong lòng Diệp Gia lập tức lộp bộp, không nói gì.
Trên thực tế, thái độ đặc thù của Chu Cảnh Sâm với Trình Nghị Diệp Gia vẫn luôn ghi tạc trong lòng. Chu Cảnh Sâm là tính tình hỉ nộ không hiện ra, rất ít có cảm xúc dao động lớn như vậy. Có thể khiến hắn để ở trong lòng, Diệp Gia luôn sẽ cảm thấy có hơi lúng túng. Nàng sẽ không làm chủ linh tinh, lúc này cũng chỉ có thể uyển chuyển từ chối: 'Chuyện quan trọng trên quân vụ, ta là một nữ tắc nhân gia rất ít khi xen vào. Nếu Trình lão gia tử lo lắng, không bằng tự mình đi hỏi nhà ta."
Trình lão gia tử tự nhiên là đi tìm Chu Cảnh Sâm, nhưng bên kia không nhả ra. Nếu không phải trưởng tử nháo quá lợi hại, Trình lão gia tử ước gì hắn ta không thể nhập ngũ: "Haiz, là lão hủ khó xử. Phu nhân không cần để ở trong lòng."
Diệp Gia liếc mắt nhìn Trình Nghị, vừa lúc Trình Nghị nâng đôi mắt lên.
Bốn mắt nhìn nhau, Trình Nghị không biết là vì tính tình hay là quá trẻ tuổi, ánh sáng trong mắt bắn ra. Không hiểu được giấu dốt, nhìn khiến người không lớn thoải mái.
Diệp Gia không đồng ý, Trình gia cũng không miễn cưỡng. Trong lòng Trình lão gia tử vừa may mắn lại có chút chán nản, nhưng vẫn khách khí đưa Diệp Gia ra cửa, ngày đó đã gọi ba mươi tiêu sư võ nghệ cao cường để Diệp Gia đưa trở về.
Cho dù Trình gia đưa lương thực cung ứng, Diệp Gia cũng sẽ không gác lại kế hoạch trữ lương. Đưa nhóm tiêu sư mênh mông cuồn cuộn trở vê Thẩm phủ, lúc về đến nhà vừa vặn là chạng vạng. Chân trời ráng hồng dày đặc, đám mây ánh đỏ đầy trời. Chim nhạn cạc cạc bay qua ở không trung, nhưng còn chưa thời tiết nóng biến mất vẫn cứ rất nóng. Diệp Gia mới vừa vào cửa đã gặp Anh Đào sớm chờ ở cửa.
"Chủ tử, người đã trở lại rồi." Anh Đào là Dư thị tống cổ lại đây trông, bảo nàng ấy vừa thấy Diệp Gia thì tới báo tin: “Đây là?" "Vào nhà lại nói." Diệp Gia vội vàng trở vê phòng, xiêm y trên người đã sớm đầy mồ hôi.
Cuối tháng bảy thật sự rất nóng, Diệp Gia ra cửa ăn mặc cũng vô cùng dày dặn. Lúc này trở ve nàng nóng hơi khó chịu, Dư thị cũng nhận được tin tức nhanh bưng trà lạnh giải nhiệt đến. Dư thị cũng rõ ràng Diệp Gia đi Trình gia làm chuyện gì, không sốt ruột bảo Diệp Gia uống trà lạnh nghỉ ngơi một chút trước: "Trời nóng chạy tới chạy lui thực sự mệt nhọc, nếu là có người đắc dụng ở bên người thì tốt rồi, con cũng đỡ phải tự mình chạy."
Diệp Gia mỉm cười, uống hai ngụm trà lạnh xuống bụng mới cảm giác ngực thoải mái một ít.
"Nương, là thế này." Vì thế Diệp Gia lời ít mà ý nhiêu nói chuyện mượn người trữ lương cho Dư thị. Dư thị là không hiểu rõ chuyện kho lúa lương thực trấn Lý Bắc bị cháy, sắc mặt lập tức thay đổi.
"Chuyện lớn như vậy, Luân Đài bên kia hẳn là phải khẩn cấp điều lương đến chứ?" Tuy Dư thị nói không hiểu biết những việc triều đình đó nhiều lắm, vì xuất thân, trong xương cốt là có cái nhìn đại cục.