[Làm Giàu] Xuyên Thành Chính Thất Vai Ác Của Thế Tử Bị Lưu Đày (Dịch Full)

Chương 571 - Chương 571: Bị Bệnh Rồi (6)

Chương 571: Bị Bệnh Rồi (6) Chương 571: Bị Bệnh Rồi (6)Chương 571: Bị Bệnh Rồi (6)

Diệp Gia thật sự không muốn dỗi hắn, nhưng người này luôn trêu chọc nàng: "... Chàng đều đến đức hạnh này ta còn nghĩ chuyện linh tinh kia vậy ta còn là người sao?"

Chu Cảnh Sâm cười khẽ một tiếng, dựa vào vách thùng ngực rung rung. Diệp Gia mới chú ý tới hắn trừ vết thương bên sườn phải, phía sau lưng cũng không thiếu máu ứ đọng. Không hiểu được ở bên ngoài hắn đã trải qua những việc gì. Ngực Diệp Gia như bị một cây kim đâm, đau đớn, nàng bĩu bĩu môi, cái gì cũng không nói, cẩn thận mà vén tóc Chu Cảnh Sâm ra sau tai, chậm rãi chải vuốt cho hắn, gội sạch nó.

Hồi lâu, Diệp Gia mới gọi tóc đen của hắn đến sạch sẽ, người này đã dựa vào thau tắm ngủ Say.

Trên cửa sổ đặt hai ngọn ngọn đèn dầu, bấc đèn đùng một tiếng nổ vang, ánh sáng theo gió đêm ngoài song cửa sổ lắc lư. Diệp Gia nhẹ tay vuốt ve thẳng lông mày của hắn, khuôn mặt ban ngày hơi hiện vẻ thanh lãnh ở dưới ngọn đèn dầu chợt nhu hòa, có vẻ vô cùng mềm ấm. Diệp Gia vươn ngón trỏ chỉ vào giữa mày của hắn, mới xoay người đi lấy khăn vải tắm gội của mình lau cơ thể cho hắn.

Vừa mới đi hai bước, nghe thấy vải dệt xoẹt một tiếng. Diệp Gia vội vàng quay đầu lại nhìn, làn váy của mình bị hắn nắm chặt ở trong tay. Diệp Gia nắm lấy cái tay kia của hắn, vừa định lấy xiêm y của mình ra, người ngủ đến say sưa lông mi chậm rãi rung rung hai cái, mở mắt ra.

"... Nàng muốn đi đâu?"

Diệp Gia: ”... Nhìn trộm sao nhìn như vậy?

"Ta đi về lấy dụng cụ tắm gội, chàng đợi chút." Diệp Gia khó có được sẽ mềm lòng, một đêm này thật sự là mêm lòng rất nhiều lần.

Lông mi Chu Cảnh Sâm giấy giụa mà run rẩy, như muốn cố gắng mở nhưng quá mỏi mệt mà không mở được ra. Trong tay nắm góc áo kia chính là không lỏng, hắn dựa vào thùng đôi mắt lại đóng lại. Diệp Gia có chút bất đắc dĩ, muốn học Hán Ai Đế cắt bào đoạn tụ. Duỗi tay nắm hai bên vải dệt dùng sức kéo, không kéo rách. Lại dùng lực kéo, vẫn không thể kéo rách. ... Thôi, Diệp Gia dứt khoát giải mở đai lưng, cởi y phục của mình cho hắn.

Lấy khăn vải và dùng xà bông thơm tắm gội, Diệp Gia dùng sức lực cọ rửa sạch sẽ cho một đại nam nhân là hắn. Không thể không nói, người lớn lên có đẹp cũng không ngăn được mệt nhọc vóc người quá cao thể tích quá lớn. Diệp Gia cảm giác mình đều mệt đến hộc máu.

"Haiz, tướng công, dậy." Nâng khẳng định bất nâng nổi, ôm cũng khẳng định không ôm dậy. Nhưng mặc dù như vậy, Diệp Gia cũng tuyệt đối sẽ không để người ngoài tiến vào nâng Chu Cảnh Sâm, hắn còn chưa mặc xiêm y đâu! Diệp Gia chỉ có thể gọi hắn, không ngừng vỗ mặt hắn: "Miệng vết thương của chàng không thể ngâm nước, nhanh dậy đi! Muốn ngủ lên giường ngủ, haiz, Chu Doãn An, chàng có nghe thấy không!"

Võ thật nhiều, tuy lực đạo không nặng, nhưng nhiều lần khiến cho biến chất, gương mặt người này đều do rốt cuộc mới giấy giua mở một khe hở đôi mắt ra. Một bàn tay hắn nắm cằm Diệp Gia niết, bỗng nhiên dùng sức lực đã kéo Diệp Gia vào trong thau tắm.

Diệp Gia đều cởi trung y, vê điểm này vải dệt đều lỏng lẻo ở trên người này. Tiếng nước râm ram bắn ra ngoài, trên mặt đất ướt tảng lớn. Diệp Gia bất ngờ rơi vào trong nước, khiến đồ lót dịch vị trí, nơi nào đó trực tiếp lộ ra. Diệp Gia cạn lời mà lau nước tắm trên mặt, duỗi tay nắm lỗ tai hắn hung hăng vặn một vòng.

Chu Cảnh Sâm xem như mở to mắt, cúi đầu đã thấy được cảnh đẹp lộ ra bên cạnh. Cúi đầu cắn ở trên xương quai xanh Diệp Gia.

“Chu Doãn An!"

Đầu nàng bị cửa kẹp mới có thể đau lòng hắn, thằng nhãi này tinh thần lên nhất định muốn làm yêu: “Chàng còn không đứng dậy!"

Chu Cảnh Sâm mới chú ý tới hai người ngâm mình ở trong nước. Tóc của hắn còn ướt đẫm, tóc đen bị Diệp Gia dùng khăn vải bông lớn bao lại. Trên người cũng tắm đến sạch sẽ, tỏa ra hương hoa quế nhàn nhạt.
Bình Luận (0)
Comment