[Làm Giàu] Xuyên Thành Chính Thất Vai Ác Của Thế Tử Bị Lưu Đày (Dịch Full)

Chương 573 - Chương 573: Đang Trên Đà Bùng Nổ (1)

Chương 573: Đang Trên Đà Bùng Nổ (1) Chương 573: Đang Trên Đà Bùng Nổ (1)Chương 573: Đang Trên Đà Bùng Nổ (1)

Hắn nói có lý, Dư thị nhìn thoáng qua lão đại phu, lão đại phu hừ một tiếng quay đầu đi viết phương thuốc.

Dư thị bán tín bán nghỉ, chỉ có thể từ bỏ.

Kỳ thật bị thương không tính nặng, chỉ là thương thế lặp lại hơn nữa mệt nhọc quá độ. Lão đại phu khai thuốc cho Chu Cảnh Sâm bổ thân thể, thừa dịp Dư thị đi sau bếp sắc thuốc mới cảnh cáo hai người trẻ tuổi: "Tiểu nha đầu, thân thể của vị hôn phu của ngươi có khỏe cũng cũng không chịu được ngươi đạp hư như vậy. Tuy thuốc kia nói uống một hai lần không làm sao, nhưng là thuốc ba phần độc. Uống nhiều tóm lại là có ảnh hưởng, trừ phi hai ngươi thật sự không cần con nối dõi, nếu không ỷ vào trẻ tuổi làm xằng làm bậy."

Ngực Diệp Gia đông một tiếng đập xuống, nhìn vê phía Chu Cảnh Sâm.

Chu Cảnh Sâm vấn là bộ dáng kia, ôn hòa văn nhã cười: "Không có việc gì, chỉ là ngẫu nhiên ăn một lần."

Diệp Gia phun ra một hơi: "Thôi, đại phu nói đúng, sau này ta không để hắn uống thuốc kia nữa."

Vừa đến tháng tám, mặt trời chói chang không giảm, không khí nóng bỏng như nấu nước Sôi.

Tiếng ve ngoài cửa sổ kéo dài không dứt, liên tục không ngừng vang ở bên tai, ôn ào đến da đầu người đều phát ngứa.

Mặt Diệp Gia không biểu tình lục tung ở trong phòng, lật tất cả nơi có thể giấu đồ vật một lân. Vừa lục đồ vật ném lên trên bàn, khóe mắt vừa liếc người ngại dược khổ ngồi ngay ngắn ở trên giường. Tóc đen của người nọ rối tung rũ trên vai, trên người không mặc trung y, trên người quấn băng vải miễn cưỡng có thể che giấu nơi xấu hổ. Uống một viên thuốc đã nhíu mày lại, nàng hơi cạn lời: "... Rốt cuộc chàng giấu đồ chơi này bao nhiêu?"

"Không nhiều." Chu Cảnh Sâm không để bụng mà nhấc mi mắt lên: "Đủ uống năm năm đi."

Diệp Gia: "... Sao không uống phế chàng đi!"

Chu Cảnh Sâm vô tội mà chớp mắt, uống một hơi cạn sạch thuốc trong chén. Diệp Gia cho hắn một đôi xem thường, nhìn thuốc trên bàn cũng không tính nhiêu, đủ ăn năm năm mà nói, ít nhất chất đầy cái bàn này đi?

Quay đầu nhìn về phía nhà ở, rốt cuộc địa phương lớn như vậy còn có chỗ nào có thể giấu chứ?

Cả khuôn mặt người trên giường đều nhăn lại, bình thường hắn uống thuốc không cảm thấy thuốc chua xót khó nhịn. Lúc này không biết vì sao, chén thuốc đắng đến mức mật của hắn muốn ập lên. Uống một ngụm thuốc xuống, Chu Cảnh Sâm đều cảm giác mình bắt đầu đầu váng mắt hoa. Hắn lấy khăn che môi lại, ho khan kịch liệt vài tiếng mới khàn giọng nói hỏi: "Gia Nương, sao thuốc này đắng như vậy?"

"Đăng sao?" Diệp Gia lại từ dưới giá sách lấy ra một bao thuốc từ trong cái sọt: "Ta bỏ thêm một hai viên hoàng liên."

Chu Cảnh Sâm lấy khăn che miệng: “..."

"Chàng hỏa khí lớn, để chàng hạ hỏa nhiều cho thành thật." Diệp Gia lại từ trong tủ dưới bàn sách lấy ra ba túi ném lên trên bàn: "Còn chưa đủ hạ hỏa mà nói, ngày khác ta lại thêm cho chàng hai lượng mà uống."

Chu Cảnh Sâm: '...'

Uống là không thể uống nữa, dù là hắn không sợ đắng, bên trong thuốc thêm hoàng liên cũng không chịu nổi.

Diệp Gia là thật sự không nghĩ tới Chu Cảnh Sâm có thể giấu đồ vật như vậy, ngày ngày nàng ở trong phòng này cũng chưa phát hiện hắn giấu nhiều gói thuốc như vậy. Chu Cảnh Sâm gia hỏa này không phải là thuộc con thỏ chứ? Thỏ khôn có ba hang, hoặc là nói hắn cũng không chỉ là thỏ khôn có ba hang. Dọn sạch tất cả gói thuốc giấu trong phòng ra, Chu Cảnh Sâm dựa ngồi ở mép giường nhìn Diệp Gia, không biết khi nào lại ngủ rồi.

Hắn người này lúc ngủ đói lặng yên không một tiếng động, tiếng hít thở rất nhẹ, không chú ý nghe căn bản không phát hiện được. Lông mi như lông quạ rũ xuống che khuất đôi mắt, ở trước mắt rơi xuống hai luồng xanh đen. Khuôn mặt nhu hòa, tóc đen buông xuống trước người, dựa vào trụ bên cạnh giường cũng không nhúc nhích.

Diệp Gia sửng sốt, đi qua duỗi tay quơ quơ ở trước mặt hắn. Thấy người không có phản ứng gì, cười một tiếng đỡ người nằm xuống.
Bình Luận (0)
Comment