Chương 59: Bánh Trứng He (3)
Chương 59: Bánh Trứng He (3)Chương 59: Bánh Trứng He (3)
Chu gia vất vả lắm mới có một việc làm để sống tạm, làm sao mới kiếm được tiền hai tháng rưỡi đã có người cướp. Lưu vong ba năm, Dư thị đã sớm không còn là Cảnh vương phi không biết làm việc trong mắt không dính bụi như trước nữa. Ở vùng đất hoang tây bắc này, là rồng thì cũng cuộn lại.
Mặc ngươi biết đọc biết viết, cho dù có giỏi đoán lòng người đến đâu, ăn không đủ no vẫn chết đói như thường.
Lúc này nghe thấy chuyện làm ăn bị người ta cướp nên hoảng hốt, bà ấy hoảng đến đỏ mặt: "Phải làm sao mới được đây? Làm sao những người này biết làm theo, nhà khác làm bánh, bọn hắn cũng làm bánh, không có lối buôn bán khác sao?"
"Đừng hoảng, nương, đây không phải chuyện lớn gì."
Thành thật mà nói, ăn hai tháng một mình bỗng nhiên bị chia cắt, là trong tâm cá nhân đều không công bằng. Nhưng trong buôn bán, không có khả năng làm độc quyền thì không thể quá ngang ngược. Nhà mình muốn ăn cơm, nhà khác cũng muốn chút canh uống. Nhất là nơi khổ thế này thì nhà ai cũng khổ.
Hơn nữa, dù sao làm ăn cũng phải xem vào bản lĩnh, không thể ngươi bày quầy bán hàng là không cho phép người ta bày.
Diệp Gia sau khi xem qua tình hình của hai quây bán bánh này đã chắc chắn trong lòng. Thứ nhất, hương vị bánh của nàng ngon đủ nguyên liệu, còn là bột mì trắng. Thứ hai đồ ngon hay dở thì luôn có khoảng thời gian mới mẻ. Khoảng thời gian mới mẻ trôi qua mới thấy rõ ràng. Đồ tốt tất nhiên vẫn tốt, không cần người khác dở thủ đoạn, mình sẽ không làm tiếp được. Quá trình này cần thời gian, một ngày hai ngày hoàn toàn không nhận ra được gì.
"Đồ ăn ngon hay dở, người ta ăn sẽ biết rõ.' Diệp Gia trấn an nói: "Bánh nhà ta đúng là ngon. Hơn nữa, lúc đầu bánh củ cải cũng không thể làm cả đời. Đợi trên thị trường ăn xong củ cải, sau này còn phải đổi trò."
Đúng vậy, trên thị trường hiện này không thể mua được củ cải nữa. Muốn mua thì phải đợi mùa đồng.
Hóa ra những củ cải này chính là đồ thừa mua trong hầm của người khác, đồ cất một mùa đông chất lượng vốn cũng không tốt. Lúc trước chọn làm bánh củ cải có nhân là vì củ cải rẻ, đợi củ cải không còn trên thị trường, việc buôn bán này không ngừng cũng không phải ngừng.
Diệp Gia suy nghĩ, lại đi đến sân sau nhìn miếng đất kia.
Mấy ngày trước mưa, không ngờ Chu Cảnh Sâm đã xử lý hết miếng đất trông này. Những hạt giống mà nàng đưa cho hắn cũng được trồng xuống. Hôm nay có nắng, có vài loại lớn nhanh đã mọc mầm xanh.
Dư thị theo nàng ra xem, thấy nàng nhìn chằm chằm không biết đang suy nghĩ cái gì, quay đầu đi tìm nhi tử.
Chu Cảnh Sâm lắc đầu: "Gia nương có cách."
Lúc ấy Diệp Gia đưa cho Chu Cảnh Sâm ba túi hạt giống, một túi là bạch tùng một túi củ cải một túi rau tẩy ruột (rau hẹ). Củ cải phải trông sau mùa thu, bạch tùng và rau tẩy ruột có thể trông được. Thời tiết ấm áp có thể phát triển nhanh chóng. Bây giờ rau tẩy ruột đã mọc mầm xanh, đời trước người ta thường nói cắt gốc rau hẹ sẽ có gốc khác mọc ra, thật ra chính là để miêu tả rau hẹ lớn nhanh.
Đi vòng quanh mảnh đất kia rất lâu, nàng phủi mông một cái đứng lên: "Nương, giữa trưa hôm nay ăn bữa ngon.
Dư thị nhìn nàng nhìn nụ cười trên mặt, trái tim hoảng loạn cũng bình tĩnh lại. Cũng phải nói, đến vùng tây bắc này, nhi tử ruột có nói nhiều đến đâu cũng không thể khiến bà ấy yên tâm bằng một câu nói của Diệp Gia. Trong lòng biết con dâu chắc chắn lại có chủ ý, trên mặt bà ấy mới thả lỏng: "Tay nghề của nương không ổn, chỉ nấu cơm. Gia nương muốn là món mới sao?"
Diệp Gia gật gật đầu: "Mua chút thịt dê, trưa hôm nay ăn mì hầm thịt dê."
Mì thịt dê thì Dư thị biết, mì hầm thịt dê thì lại chưa từng nghe tới. Nhưng mà Diệp Gia làm gì, bọn hắn ăn là được. Dư thị kéo theo Nhuy Tả Nhi muốn đi bên cạnh Diệp Gia, cùng nhau quay lại bếp.