Chương 591: Thay Đổi Bản Đồ Và Rời Khỏi Vùng Bảo Hộ (4)
Chương 591: Thay Đổi Bản Đồ Và Rời Khỏi Vùng Bảo Hộ (4)Chương 591: Thay Đổi Bản Đồ Và Rời Khỏi Vùng Bảo Hộ (4)
Từ lúc Ngô gia nhận được tin thì giống như kiến bò trên chảo nóng, gấp đến độ xoay quanh. Mấy huynh đệ Ngô Mẫn Ngô Tam Thiếu cũng không oán giận đầy bụng, mặc cha ruột đánh chửi như mấy con gà trống bại trận.
Nếu không phải lúc trước bọn họ thấy lợi quên nghĩa với Chu gia, sau khi thất bại mấy lần rồi theo đuôi người ta không bỏ thì Ngô gia cùng Chu gia vẫn sẽ có mối quan hệ tốt đẹp.
Cho dù không tốt đẹp thì Ngô gia cũng sẽ được coi là người đã từng nâng đỡ Chu gia vì những ân huệ trước kia.
Tương lai nếu như Chu Cảnh Sâm ngồi trên đế vị, Ngô gia bọn họ không dám nói là công thân nhưng ít nhất tiền đồ tương lai cũng không nhỏ.
Phụ thân đã dạy bảo bọn họ phải khiêm tốn thành tâm mấy lần nhưng bọn họ không nghe, bởi vì nhỏ mất lớn rồi hối hận thì đã muộn.
"Cha, người nói xem bây giờ chúng ta phải làm như thế nào thì mới được thế tử phi nương nương tha thứ?”
Chu Cảnh Sâm tự xưng trẻ mồ côi, không tự xưng là thế tử cảnh Vương. Tên tuổi thế tử phi nương nương cũng là bách tính thêm loạn cho Diệp Gia.
Ngô Ân làm sao có thể hiểu được?
Ngô gia bọn họ cũng đã làm ra chuyện đó, nếu bây giờ lại liếm láp khuôn mặt quay lại thì người ta cũng sẽ không coi trọng mấy phần.
"... Tặng gia sản thì sao?" Ngô Tam Thiếu càng nghĩ thì càng hạ quyết tâm nói: "Bây giờ thế tử gia mới khởi thế, tất nhiên rất cần tiền tài chèo chống. Nếu bây giờ chúng ta dùng gia tài để giúp chút sức thì có phải được coi là lấy công chuộc tội không?”
Thốt ra lời này, trong lòng mấy năm nhân của Ngô gia cũng là một lộp bộp. Hai mặt nhìn nhau, sắc mặt trưởng tử Ngô Mẫn có chút khó coi: "Cho dù dâng gia sản thì cũng chưa chắc có thể lấy công chuộc tội. Hơn nữa, nếu dâng gia tài lên thì một nhà chúng ta sẽ phải sống như thế nào..."
"Hồ đồ!" Ngô Ân lại cảm thấy đồng ý với lời này của tiểu nhi tử. Bây giờ chuyện bọn họ gặp phải cũng không chỉ là chuyển chủ động tăng gia sản lên.
Chu gia đã khởi thế, Ngô gia lại gây tội với thế tử phi, nếu bọn họ muốn tịch thu tài sản của Ngô gia thì cũng chỉ là chuyện một câu nói.
Sớm muộn gì thì nhà họ cũng không giữ được số gia này, nếu chủ động dâng lên thì còn nhận được một ánh mắt tốt vì đã giác ngộ cao, nếu Chu Cảnh Sâm không tốt thì tương lai dễ dàng sẽ diệt Ngô gia.
Ngô Ân quả nhiên hết sức thất vọng với trưởng tử tham tiền tài này của mình: "Có chút chuyện này mà cũng nhìn không thấu! Quả nhiên là một đồ ngốc mù mắt mù tâm!" Lúc này số thương gia muốn bàn bạc hỗ trợ Chu Cảnh Sâm sau lưng như Ngô gia cũng không phải số ít.
Dù sao thì tòng long chi công cũng không dám nghĩ, nhưng ai cũng muốn làm Bá Nhạc một lần.
Nhất là khi thấy đây cũng là cuộc mua bán vô hại. Diệp Gia không quan tâm suy nghĩ của người ngoài như thế nào, bây giờ nàng đang cất quần áo bông, còn đang dùng hết sức vơ vét của cải.
Chu Cảnh Sâm đã bắt đầu, Diệp Gia bên này cũng không thể cản trở. Nàng lựa chọn cùng tiến cùng lùi với người này, đó chính là người đã cùng hội cùng thuyền. Nói như vậy thì có lẽ có chút không thích hợp, nhưng đạo lý chính là đạo lý này.
Diệp Gia nhìn tuyết mỗi ngày, trong lòng tính toán vận tốc bình thường xem bao lâu thì triều đình Đại Yên có thể phản ứng lại.
Sau khi có phản ứng thì sẽ đến bằng phương hướng nào. Mặc dù những chuyện này đã được Chu Cảnh Sâm chuẩn bị kỹ càng từ sớm, nhưng Diệp Gia cũng không thể ỷ lại với hắn.
Nàng biết rất rõ chỉ cân sơ hở một chút thì sẽ mất Kinh Châu, chỉ tiết sẽ quyết định thắng bại.
Diệp Gia không dám tự luyến về ảnh hưởng của chính mình đối với Chu Cảnh Sâm hoặc chiến cuộc bao lớn, nhưng có thể khẳng định, nếu nàng cùng Dư thị ngoài ý muốn bị người khác bắt được thì đây là chuyện không tốt với tình huống Tây Bắc.