[Làm Giàu] Xuyên Thành Chính Thất Vai Ác Của Thế Tử Bị Lưu Đày (Dịch Full)

Chương 611 - Chương 611: Đã Nhìn Thấy Người Trong Bức Chân Dung? (3)

Chương 611: Đã Nhìn Thấy Người Trong Bức Chân Dung? (3) Chương 611: Đã Nhìn Thấy Người Trong Bức Chân Dung? (3)Chương 611: Đã Nhìn Thấy Người Trong Bức Chân Dung? (3)

Chu Cảnh Sâm đỡ lấy cánh tay Diệp Gia rồi nói rõ với nàng: "Năm năm sau, ta cũng có."

Diệp Gia không nói gì: ”...'

Vài người ở trước sân đang vầy quần nói chuyện. Người ngồi trên ghế phía sau Dư lão thái gia lại không ngồi dậy được, trông đôi mắt ông ấy trông mong nhìn về bên này. Mắt thấy lão thái thái vẫn nói với bọn họ không ngừng lại không dẫn người đến trước mặt ông, cho nên ông ấy vẫn ho khan ở một bên.

Dư lão thái thái tỏ thái độ với người vừa làm trò lại còn trở mình, rồi quay đầu dẫn người đi đến bên kia: "Gia Nhi à, đây chính là ông ngoại của con."

Nói thật ra thì Diệp Gia có chút kinh ngạc, tại sao bỗng nhiên Dư lão thái thái lại trợn mắt.

"Tính tình của ông ngoại chỉ có bà ngoại mới có thể trị." Bên tai truyền đến một câu nói, giống như tiếng gió.

Diệp Gia và Chu Cảnh Sâm đi đến trước mặt của Dư lão thái gia, dịu dàng gọi một tiếng.

Ánh mắt của Dư lão thái gia lướt một vòng trên người Diệp Gia, lên tiếng.

Ông chú ý đến gương mặt thanh tú của Diệp Gia. Mặc dù có gương mặt xinh đẹp lại một chút cũng không lỗ mãng. Đứng ở một chỗ lại thẳng như một người đàn ông bình thường, có khí chất bình tĩnh thư thái. Bị người khác nhìn như thế tuy có chút to gan nhưng lại không tránh né, hay có vẻ nhút nhát, có thể thấy được không hề sợ hãi. Nhìn một cái thì lão gia tử vừa vuốt râu vừa có chút vừa lòng gật đầu: "Tiểu tử ngươi có ánh mắt rất tốt đấy."

Nói xong, ông đã nâng tay lên sờ cái ngọc bội ở bên hông, kéo xuống rồi đưa cho Diệp Gia.

Ông vừa mới có động tác thì một ánh mắt đã liếc qua. Như thế cái ngọc bội này còn có lại lịch khó lường nào đó. Diệp Gia trừng lớn con ngươi, nhất thời không tay muốn nhận có chút trở nên do dự.

Dư lão thái thái nắm tay Diệp Gia, để cho nàng nhận lấy nó: "Ông ngoại cho con quà gặp mặt, con cứ nhận là được."

Bà ngoại cũng đã nói như thế thì đương nhiên Diệp Gia sẽ không nói từ chối.

Đoàn người đi vào trong phòng, Dư lão thái gia đã gọi Chu Cảnh Sâm đi vào phòng trong. Diệp Gia ngồi cùng mấy mợ, bị rất nhiều người phụ nữ xinh đẹp vây quanh nên có chút ngượng ngùng. Chẳng trách Dư gia không có đứa trẻ khó nhìn nào. Không nói đến hai người ông ngoại và bà ngoại, đến các mợ cũng là người tuyệt đẹp.

Bầu không khí trong Dư Gia cũng rất tốt, cả nhà đều hòa thuận, mấy mợ cũng có tính tình hiền lành.

Đâu tiên bọn họ dẫn Diệp Gia vào trong nói chuyện trong nhà, lúc sau lại hỏi chuyện Dư thị thi với Diệp Gia. Lại nói nữa chính là Dư thị chính là một người được ngâm trong mật lớn lên. Ở trong khuê phòng có cha mẹ, anh trai và các chị dâu yêu thương, đến nhà chồng thì lại có tướng công và con nối dòng dung túng. Cả đời không quá khổ, kết quả vừa mới xảy ra chuyện chính là nổi khổ lớn nhất cuộc đời. Các bà làm tẩu tử đều lo lắng cho một cô gái yếu đuối. Mất đi chỗ dựa là Cảnh Vương này, Dư thị cũng chỉ còn lại một đứa con độc định là Chu Cảnh Sâm, mà đến cả người cũng không sống nổi.

"Nương không có chuyện gì, tâm lý của nương rất là kiên cường." Các bà hỏi thế nào thì Diệp Gia cũng trả lời như thế.

Nghe nói diệp Gia nói mãi Dư thị nói mãi thì mới nổi lên hứng thú với son phấn bột nước, đang chuẩn bị mở cửa hàng son phấn, đến đây thì các mợ mới yên tâm một chút. Đại cữu mẫu cong đối mặt suy nghĩ rồi cười rộ lên: "Nương con từ nhỏ đã thích chuyện buôn bán son phấn này, lại còn làm chuyện buôn bán này cũng rất được. Nhiều năm không thấy nàng ấy chạm vào những thứ này, hiện giờ bên người cũng có người chăm sóc, quả thật là sống rất tự tại."

Diệp Gia cười: "Tính tình của nương vốn rất rộng rãi, con cũng không làm gì."

Gửi thư cho Dư Gia, đương nhiên không chỉ có Chu Cảnh Sâm, Dư thị cũng đã từng viết.
Bình Luận (0)
Comment