Chương 618: Tôi Chỉ An Mỹ Nhân Kế (5)
Chương 618: Tôi Chỉ An Mỹ Nhân Kế (5)Chương 618: Tôi Chỉ An Mỹ Nhân Kế (5)
Diệp Gia ngẩng đầu lên, lại thấy bà ấy chỉ tay ra bên ngoài hỏi: "Cô gái, người lên lên tuấn tú kia là tướng công của ngươi sao?"
"Hả?" Diệp Gia nghe thấy thế thì ngước mắt nhìn về nơi đó theo ngón tay của bà ấy chỉ.
Ở nơi đó có một người đàn ông cao gây đang đứng, tóc đen rũ bên vai, áo trắng phiêu diêu. Ánh chiều tà phủ lên tên hắn một lớp hào quang, càng làm tăng sự phong độ của hắn. Ánh sáng ngược không thể thấy được rõ ngũ quan, nhưng chỉ nhìn được một đôi mắt lạnh cùng khóe miệng mang theo ý cười. Không phải người ngoài, đó đúng là Chu Cảnh Sâm. Hình như hắn đang đứng dưới tàng cây cùng người khác nói chuyện, không nghe được đang nói cái gì.
Cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn, thấy là Diệp Gia đang nhìn hắn thì hắn cong lên ánh mắt, tươi cười xua tan mây mù.
Tim Diệp Gia đập một nhịp. rũ mi mắt nói: "Đúng, là tướng công của ta."
Thấy nàng có hành động ngượng ngùng như thế thì bà lão ngồi bên cạnh cười nhẹ nhàng. Dường như bà lão có hứng thú với chuyện tình cảm của đôi vợ chồng, ánh mắt bà qua lại giữa hai người, nụ cười từ đó cũng đã ấm áp. Đồ vật cũng đã cam được vào trong tay cũng khiến bà cảm thấy yên lòng. Lúc này mới hứng thú mãnh liệt quan sát hai người trẻ tuổi, bà nhìn người dưới tán cây lại nhìn Diệp Gia không khỏi khen ngợi vẻ ngoài của nàng.
"Chưa từng thấy cô nương nào xinh đẹp hơn ngươi." Bà lão than thở một hơi, chỉ là trong chốc lát đã nhìn vê phía Chu Cảnh Sâm: "Tướng công ngươi cũng có dáng vẻ thật là tuấn mỹ."
"Hai người các ngươi cũng coi như là trai tài gái sắc, rất xứng đôi."
Diệp Gia được khen nên có vài phần ngượng ngùng, rồi khiêm tốn nói vài câu.
Bà ấy cười hỏi Diệp Gia: "Hai ngươi đã thành thân mấy năm rồi."
"Hả?" đề tài thay đổi quá nhanh lại đề cập đến chuyện riêng tư nên Diệp Gia nhíu mày khó chịu. nàng không quen với việc nói về chuyện sau khi lấy chồng. chỉ là thấy bà lão tuổi lớn, nên Diệp Gia cũng trả lời: "Vừa mới thành thân khôn lâu, thời gian không đến một năm."
"Chẳng trách tình cảm lại hòa thuận như thế. Xa nhà cũng phải đi cùng nhau, thật là tốt..."
Lời nói bất thình lình này làm chi Diệp Gia đỏ mặt. chu Cảnh Sâm mang nàng cũng đi, thật ra cũng không phải tất cả đều già đóng kịch. Lại nói đến hai người bọn họ cũng không cải trang gì nhiêu, sau lại giống như là đến để thăm người thân.
".. Hòa thuận thật sao?" Diệp Gia nhìn thoáng qua Chu Cảnh Sâm còn cười với nàng thì bĩu môi.
Được rồi, quả thật rất hòa thuận. Chu Cảnh Sâm chưa từng đỏ mặt vì nàng chỉ có nàng đỏ mặt cho hắn xem.
"Thời điểm còn trẻ là lúc tình cảm chân thành tha thiết cảm động lòng người, gặp gỡ là hạnh phúc cả đời." Sau khi bà lão liên tục nói về chuyện hai người rất xứng đôi lại bỗng nhiên đỏ mắt, giọng nói cũng có chút nghẹn ngào.
Bà ấy không trong lúc tỉnh táo khác hẳn với khi hai dòng nước mắt vô thức chảy dài trên những nếp nhăn năm tháng đó. Mặc dù không phải chật vật gì mấy những nó khiến cho người khác cảm thấy sự đau thương trong đó.
Diệp Gia vội lấy khăn tấy trong túi áo đưa cho bà ấy.
Bà lão khoát tay, bà nhìn Chu Cảnh Sâm chằm chằm đang cách đó không xa, nhưng trong ánh mắt lại trôi vê nơi xa. Không biết bà đang từ Chu Cảnh Sâm nhìn đến ai, cười sau đó lại nức nỏ nói: "Ta với tướng công thành thân hơn năm mươi năm, chưa từng có lúc nào hòa thuận với tướng công như thế. Hiện giờ người cũng đã mất đi, nhớ lại cũng chỉ là những lúc ta hung dữ với ông ấy...
Diệp Gia: "... Người chết không thể sống lại, mong nén bi thương."
Bà Dương như trong nháy mắt lâm vào ảo ảnh, nhìn về nơi phương xa mà nước mắt rơi từng giọt từng giọt. Tinh thần bà lại có chút mơ hồ, miệng lại giống như bình thường ngâm lên, nhưng lại thay đổi từ ngữ: "Nhân sinh tu hành lạc, quân biết không? Dễ dàng hai tiếng rên vang."
ebookshop.vn ebook truyện dịch giá re