Chương 625: Tình Cảm Đến Muộn Còn Tệ Hơn Cỏ (4)
Chương 625: Tình Cảm Đến Muộn Còn Tệ Hơn Cỏ (4)Chương 625: Tình Cảm Đến Muộn Còn Tệ Hơn Cỏ (4)
Chu Cảnh Sâm vẫn chuyên chú pha trà như khi nàng vừa mới đến, trong lúc nhất thời thì tay cầm bình trà có chút ngẩn người,
Hầu kết hắt trượt hai cái, thấy Diệp Gia như thế thì có chút dỡ khóc dỡ cười. Chu Cảnh Sâm cũng không muốn thừa nước đục thả câu, suy nghĩ một lát rồi mới mở miệng nói: "Đại đô hộ đời trước, Kiều Linh khanh cũng là một quan gia phạm tội bị lưu đày, Dương Gia lại là một nhà giàu có ở Quy Tư, cũng từng có tổ tiên làm quan, ở nơi này cũng được tính là nhà lớn nghiệp lớn. Nhưng chuyện là con nối dòng của Dương Gia ít ỏi, đến thời phụ thân của bà Dương cũng chỉ còn một người con gái..."
"Thời điểm còn trẻ, bà Dương đã có người trong lòng, là một để tử nhà giàu. Hai người là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên cũng được coi là tình cảm sâu đậm. Chẳng qua là không như ông muốn, hắn không thể lập gia đình. Dương Gia chỉ có một người con gái, tất nhiên Dương phụ sẽ không để cho Dương gia đoạn tuyệt hương khói. Cho nên từ nhỏ bà Dương chỉ có thể chọn một người ở rễ, bảo vệ hàng nghìn hàng vạn gia sản của Dương gia, cũng với hương khói Dương gia."
Chu Cảnh Sâm nhấp một ngụm trà mới nói tiếp: "Đương nhiên bà Dương không chấp nhận. Bà ấy là người có tính tình mạnh mẽ, khi đã trưởng thành cũng liều chết không theo. Nhưng vấn đề chính là người trong lòng bà ấy lại không có quyết tâm như thế. Thế nên cưới một cô nương môn đăng hộ đối khác, từ bỏ bà ấy."
"Thế sao..."
Diệp Gia trừng con ngươi, trong lòng cùng đoán được đã có chuyện gì xảy ra: "Cho nên bà ấy tức giận hắn ta cưới người khác? Nên đã cưới Kiều Linh Khanh sao?”
"Thật ra cũng không phải." Chu Cảnh Sâm kỳ lạ nhìn sang Diệp Gia, hắn dừng lại một chút, cân nhắc rồi mới nói một câu: "Dương gia chỉ có một người con gái, thời còn trẻ bà Dương được nuông chiều nên rất kiêu căng."
Chu Cảnh Sâm trước nay là người biết chừng mực, chưa từng dùng từ tiêu cực để hình dung ai. Nhưng nay hắn lại dùng từ rất kiêu căng' để nói về một người.
"... Cái này là có ý gì?" Bình thường mà nói thì nếu người không tốt thì phải bị hưu hay sao?
Chu Cảnh Sâm phủi tay áo, cười. Dường như không muốn dùng một từ ngữ độc ác để hình dung một người đã hơn năm mươi tuổi, hắn cố gắng nói những câu chứa hàm ý đi vào những lối nhỏ: "Tóm lại, mặc dù bà Dương bị phụ thân cưỡng ép phải thành hôn với Kiều Linh Khanh, nhưng trong lòng vẫn không buông bỏ chuyện xưa. Hơn mười năm lập gia đình với Kiều Linh Khanh, cho đến khi Kiêu Linh Khanh gần chết vẫn còn để ý đến chuyện xưa."
Nhất thời Diệp Gia nghẹn họng lại, nàng dừng một chút lại hỏi: "... Cái gì nói là vẫn còn nhớ người cũ, chuyện xưa vậy.'
Chu Cảnh Sâm thấy nàng trong nháy mắt đã trở nên phức tạp thì không nhịn được cười. Người ngoài cuộc khó mà nói được rõ ràng chuyện tình này, nên hắn nói một câu: "Thế Gia nương cảm thấy tại sao đã lập gia đình mười năm nhưng dưới gối bọn họ lại không có một người con nào chứ?”
"... Không thể coi vị hôn phu của người khác thành vị hôn phu của bản thân, coi con cháu người khác là con cháu mình đúng không?”
Chu Cảnh Sâm không nghĩ đến Diệp Gia chỉ đoán một lần mà đã đoán được hết, kinh ngạc ngước mắt lên.
"Đoán đúng rồi sao?" Diệp Gia thấy hắn kinh ngạc như thế thì nghẹn họng lại. Giống như là đã ăn cái gì đó dơ bẩn.
Chu Cảnh Sâm không nói chuyện, một lần nữa châm trà: "Uống một chút nước trà, hạ hỏa."
"Hạ cái gì hỏa?" Nàng cũng không tức giận. Tuy là nói như thế nhưng Diệp Gia vẫn vươn tay đón chén trà của hắn.
Nàng cào tóc, cảm thấy có chút không thể tin được. Lúc này cảm thấy Bà Dương bị điên vì mất chồng cảm thấy kỳ lạ. Không thể không nói là ghê tởm, nhưng chí ít cũng không có cảm động: "... Dù là như thế thì sao mối hôn nhân này của bọn họ lại kiên trì được nhiều năm như thế? Không phải bình thường là đã mỗi người một ngả rồi sao? Nhưng mà, Dương gia là nhà lớn nghiệp lớn, nên cuộc hôn nhân này cũng không ly được."