Chương 631: Có Thai (3)
Chương 631: Có Thai (3)Chương 631: Có Thai (3)
"... Nên không phải là chàng đã sớm liệu được hết mọi chuyện, roi chỉ cân chờ tự đến cửa thôi đúng không?”
Chu Cảnh Sâm rốt cuộc cười rộ lên, cũng không giấu diếm nàng: "Vào thời điểm quan trọng thì nên dùng một chút thủ đoạn."
Diệp Gia:
Thật ra cũng đúng hiện giờ, bọn họ gặp phải tình thế như vậy, Chu Cảnh Sâm làm chủ soái đương nhiên tâm mắt của hắn sẽ xa hơn nhiều so với người bình thường. Thủ đoạn cũng không nhất định phải quang minh chính đại, những người vĩ đại đời sau đã nói đúng. Mặc kệ là mèo trắng hay là mèo đen, chỉ cần bắt được chuột thì đó là mèo tốt.
"Những người dương gia kia chàng tính sắp xếp như thế nào? Tinh thân của Bà Dương rất không ổn định, con dấu rốt cuộc có thể huy động được bao nhiêu sản nghiệp cũng không nói chính xác." Cầm gia sản nhà người ta, dù sao cũng phải có trách nhiệm với người đó. Một chút lương tâm này Diệp Gia cảm thấy bản thân mình vân có: "Nói nói thì theo lời của chàng lúc trước thì đứa con nuôi kia của Bà Dương rất được yêu thương tin tưởng, chỉ sợ sản nghiệp tổ tiên của Dương gia đích đã sớm bị vơ vét không còn thừa lại cái gì đúng không?'
"Này vài người liền làm phiền gia nương ngươi nhiều coi chừng."
Chu Cảnh Sâm đứng dậy đi đến bên người Diệp Gia đích, kéo nàng ngồi xuống.
Hơn nữa, vết thương của Chu Cảnh Sâm gần đây cũng đã tốt hơn rất nhiều. Vết thương hiện giờ của hắn nhìn như nghiêm trọng, thật ra cũng chỉ là vết thương ngoài da, chăm sóc tốt nên hồi phục cũng nhanh: "Hai người mà Kiêu Chính Uyên đang tìm chính là bọn họ. Người đàn bà kia chính là thuộc hạ bên người của Bà Dương gia đã mất."
"Nói cách khác bà ta biết Dương gia có bao nhiêu sản nghiệp đúng không?" Diệp Gia nghe hiểu đại khái ý của hắn. Hai người mà Kiều Chính Uyên đang tìm chính là bọn họ, ít nhất chứng minh một việc, trong hai người hoặc là cả hai có bí mật quan trọng gì đó. Hoặc nắm giữ điểm yếu gì đó của Kiều Chính Uyên. Nghĩ đến con dấu mà Dương gia do người đàn bà trung niên đưa đến, e là địa vị của người đàn bà đó ở Dương Gia cũng không thấp.
Chu Cảnh Sâm cười, không nói nữa. Lúc này Diệp Gia cũng biết ý của Chu Cảnh Sâm, trở về đã nhận lấy con dấu.
Đồ vật này trong tay nàng nói lên nàng đã đồng ý yêu cầu kia. Người đàn bà trung niên kia vui đến không kiêm chế được, quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu với Diệp Gia. Diệp Gia cho tới bây giờ vẫn không thể thích ứng việc người động một chút lại dập đầu, nàng thấy thế nên nâng bà ta dậy.
"Chuyện của Kiều gia ngươi cứ yên tâm, nếu ta đồng ý thì sẽ không nuốt lời. Chính là thân phận các người đặc biệt, không tiện ở lại nơi này. Nếu như không ngại, trước khi giải quyết xong chuyện của Kiều gia, hai người các người dẫn theo Bà Dương đi nơi khác để tránh chuyện lần này." Nếu người Kiều Chính Uyên đang tìm là bọn họ, đương nhiên Diệp Gia là không thể tiếp tục mang theo, bọn họ ra ngoài chỉ mang theo vài người, một khi xảy ra chuyện gì thì không thể lo hết được.
Diệp Gia sắp xếp như vậy, cũng nói trúng lòng của người đàn bà trung niên. Bọn họ sợ tên bạch nhãn lang Kiều Chính Uyên không niệm tình nghĩa mà giết người diệt khẩu. Thật ra bọn họ đã sớm muốn đưa bà Dương rời đi. Chỉ đáng tiếc là bọn họ yếu đuối lại thân cô thế cô, nên không dám đi lung tung.
"Ta sẽ phái người đưa các ngươi đi." Diệp Gia nhìn ra băn khoăn của bọn họ: "Nếu là không chỗ để đi, các ngươi cứ đi về phía bắc, đi đến Bắc Đình tránh một chút."
Diệp Gia chỉ nói đến đây, sau đó muốn làm như thế nào thì phải xem quyết định của bọn họ. Tuy rằng Diệp Gia có lòng tốt, nhưng cũng không thích làm bảo mẫu. Bà Dương đã muốn người hầu trung thành chăm sóc, những chuyện sau đó không cần nàng quan tâm. Đưa cũng chỉ là một đoạn đường, Diệp Gia cũng nói rõ ràng: "Nếu như phải đi, ta khuyên các ngươi nhanh chóng đi đi. Kéo dài thời gian chỉ biết đêm dài lắm mộng."