Chương 633: Có Thai (5)
Chương 633: Có Thai (5)Chương 633: Có Thai (5)
Nếu là bình thường, Chu Cảnh Sâm tất nhiên sẽ đến lại đây đùa giỡn một phen. Hôm nay lại có chút im lặng. Diệp Gia nhíu mày, nhớ lại gân đây cơ thể mình có chỗ nào thay đổi không bình thường. Hình như ngoại trừ ăn ít đi một chút, lại lười hơn trước một chút, thì những mặt khác cũng không có thay đổi gì. Không mập không ốm, sắc mặt cũng hồng hào, thân thể thật sự khỏe mạnh. Nghĩ như vậy, Diệp Gia đã thả lỏn lại tâm trạng.
Chỉ là sau khi nàng rửa mặt xong đi ra, Chu Cảnh Sâm nhân đã không ở phòng trong. Diệp Gia lau tóc đi đến bên giường, trên giường cũng không có người.
"Kỳ lạ? Buổi tối còn chạy đến chỗ nào?" Diệp Gia nói thâm một câu rồi lại lên giường nằm.
Đợi một lát, tóc cũng đã gần khô thì ngoài cửa mới truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn. Nàng mờ mịt mở to mắt, chợt nghe đến giọng nói lạnh nhạt của Chu Cảnh Sâm ở ngoài cửa kêu người nào chờ một lát. Rồi sau đó chính là một tiếng chi nha, cửa bị đẩy ra từ bên ngoài. Tiếng bước chân ổn định quen thuộc vang lên. Một bóng ma đen từ đầu xuống dưới, Diệp Gia mở to mắt, Chu Cảnh Sâm đang đứng ở bên giường.
"Gia nương, nàng vừa tỉnh. Mở mắt đi" Trong tay hắn cầm áo khoác của Diệp Gia, nâng tóc Diệp Gia dậy: "Vừa rồi ta đi mời đại phu đến đây, nàng chuẩn bị một chút."
"Mời đại phu làm gì?" Diệp Gia ngồi dậy, cầm quần áo Chu Cảnh Sâm đưa đến mặc vào,'Ta không sao."
"Mặc kệ, cũng không có việc gì, mời đại phu xem một chút mới yên tâm được." Chu Cảnh Sâm ngồi xuống ở mép giường bên cạnh, ngón tay thon dài trắng nõn thay Diệp Gia vuốt tóc ở đầu vai. Tóc Diệp Gia đã gân khô, nhưng vẫn còn chút lạnh. Lau vài cái, lại giúp Diệp Gia mặc quần áo, chỉnh cổ áo chỉnh te rôi hắn mới đứng dậy đi phòng ngoài.
Một lát sau, có một lão đại phu mang theo hòm thuốc theo hắn tiến vào.
Ánh mắt lão Đại phu kia ở rơi xuống trên mặt Diệp Gia, sau đó Diệp Gia đưa cổ tay qua, xem mạch.
Trung y bao gôm nhìn, nghe, sờ, hỏi. Đầu tiên lão đại phu là bắt mạch, lại bảo Diệp Gia đưa đầu lưỡi cho ông ta xem. Hồi lâu sau, ông ta mới vuốt chòm râu rồi mở miệng: "Chớ hoảng sợ, chớ hoảng sợ, nương tử nhà ngươi không phải là bị bệnh, mười phần thì tám, chín là đã có thai.
Lời này vừa được nói ra, đã khiến hai người hoảng sợ. Diệp Gia vốn còn có chút mệt mỏi, sau khi nghe ông ta nói như thế thì trong nháy mắt trợn tròn hai mắt.
Chu Cảnh Sâm cũng không tốt được bao nhiêu, hắn chớp hai mắt, lập tức nhíu mày: "Đại phu, ông có chắc chắn là mang thai sao?"
"Người trẻ tuổi này sao lại nói như thế! Ý của ngươi là hoài nghi biển hiệu Hồi Xuân Đường của lão hủ sao?" Lão đại phu vốn cười tủm tỉm, Chu Cảnh Sâm vừa mở miệng đã làm nụ cười trên mặt ông ta cứng lại, râu cũng không vuốt nữa, thổi râu trừng mắt nhìn Chu Cảnh Sâm, tức giận không nhẹ: "Nếu chỉ là việc có thai hay không cũng khám không được, thế thì lão hủ còn mở y quán cái gì, ngồi ở vị trí này làm cái gì?"
"Cũng không phải là nghi ngờ y thuật của đại phu, chỉ là... Chu Cảnh Sâm thật sự không nghĩ đến tại sao Diệp Gia có thể có thai. Nói như vậy, có thai không phải là ăn uống tốt hơn sao? Hơn nữa, bình thường hắn với Diệp Gia khi sinh hoạt vợ chồng đều uống thuốc.
"Tuy rằng hiện giờ mạch tượng của nàng vẫn chưa hiện rỡ, là bởi vì tháng còn nhỏ." Lão đại phu hu một tiếng: "Đợi thêm mười ngày nửa tháng nữa thì sẽ hiện rõ hơn."
"Không thể nào được." Diệp Gia hoảng sợ một lúc lâu sau mới xem như lấy lại tinh thần: "Mỗi lần ta và tướng công đều đã dùng thuốc tránh thai, không thể có thai được."
Lão Đại phu không ngờ đến đôi vợ chồng này lại uống loại thuốc này, nên sửng sốt một chút.