Chương 635: Có Thai (7)
Chương 635: Có Thai (7)Chương 635: Có Thai (7)
Lão Đại phu cũng không quản hai người có phải hay không nghe hiểu được, chỉ lầm lũi nói: "Thuốc mà người đang dùng cũng chỉ để lưu thông máu thôi. Nói cách khác, loại thuốc này không ảnh hưởng đến cái thai và cơ thể mẹ. Chỉ cần sau đó dùng thuốc dưỡng thai thì vẫn có thể cứu được."
Lời này vừa nói ra, hai người đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Chỉ là hai người trẻ tuổi các ngươi cũng thật sự là quá làm bậy! Dù trẻ tuổi hơn nữa cũng không được làm sang bậy như thế." Lão đại phu ở một bên viết phương thuốc vẫn là không nhịn được phê bình nói: "Chờ đến khi các ngươi phá hỏng cơ thể của mình đến lúc đó muốn chữa trị cũng khó khăn."
Nói xong, hắn đem kia phương thuốc cho Chu Cảnh Sâm, đã trễ thế này cũng không bốc thuốc được, nên ông ta nhân tiện nói: "Sáng sớm ngày mai đến lấy thuốc."
Chu Cảnh Sâm cầm phương thuốc cùng hai mặt nhìn nhau với Diệp Gia, cả hai đều có chút mộng. Bề ngoài hắn bình tĩnh, thật ra trái tim trong lồng ngực đập như sắp bay ra ngoài. Hai đời không có con nối dõi, vốn cũng phải ít nhất năm năm sau mới có, kết quả bất ngờ không kịp phòng Gia nương đã có thai. Chu Cảnh Sâm chỉ cảm thấy giờ phút này hắn giống như bay giữa những đám mây, khi chân chạm xuống trên mặt đất đã mềm nhữn không đứng được.
"Gia nương..." Dư sự việc xảy ra thay đổi đương nhiên vẫn phải đối mặt.
Lúc này Chu Cảnh Sâm mới phát hiện, thì ra hắn không phải không vui vì có đứa trẻ. Chỉ cần tưởng tượng đến trong bụng Diệp Gia đang có đứa bé của hai người bọn họ, trong đầu hắn nhịn không được vựng sự vui sướng. Hít sâu một hơi, đè nén niềm vui sướng đang dâng lên, hắn bĩnh tĩnh tiễn lão đại phu đến cửa. Rất thành tâm mà tỏ vẻ sáng sớm ngày mai nhất định sẽ đi lấy thuốc, rồi lại trả cho lão đại phu mười hai lượng bạc làm tiên thưởng.
Đám người dần đi xa, hắn mới trở lại trong phòng, ôm lấy Diệp Gia lại nhịn không được vùi mặt vào cổ nàng.
Diệp Gia so với hắn càng khó tin hơn, không phải nàng chỉ có ăn không ngon chút thôi sao? Tại sao bỗng nhiên lại mang thai?
Hai người ở đó trừng mắt nhìn nhau cả nửa ngày, ý cười của Chu Cảnh Sâm lan tràn trong đáy mắt, cuối cùng vẫn là không nhịn cười: "Ta nhất định sẽ chuẩn bị mọi thứ thật tốt để bảo vệ hai mẹ con nàng, Gia nương yên tâm."
Bỗng nhiên sự việc đã xảy ra thay đổi ngoài ý muốn, từ đó kế hoạch cũng phải điều chỉnh cho tương ứng. Vốn Chu Cảnh Sâm dẫn theo Diệp Gia ra ngoài là còn có ý đồ khác. Hai vợ chồng bọn họ thành thân đã hơn một năm luôn ở chung thì ít mà xa cách thì nhiều, thời gian dài quá khẳng định sẽ ảnh hưởng đến sự hòa thuận trong tình cảm. Vì ngăn cản loại chuyện này, Chu Cảnh Sâm mới quyết định đưa Diệp Gia ra ngoài.
Nhưng hiện giờ Diệp Gia đã có mang, đương nhiên mọi việc lấy an nguy của Diệp Gia làm dau.
Chỉ là hiện giờ nhân đã có lý do đặc biệt phải đưa nàng trở vê, nhưng trong lòng Chu Cảnh Sâm vẫn là không bỏ được. Hắn ôm người dường như đã ngủ vào trong lòng rồi thở dài, có thể đây là báo ứng. Đời trước hắn không có tâm tình yêu đương gì, đời này người ngưỡng mộ trong lòng lại không tim không phổi, với hắn như gần như xa.
Thở dài một hơi, Chu Cảnh Sâm mới nhắm mắt lại đi ngủ.
Thôi, là tảng đá cũng sẽ có một ngày ấm lên.
Sáng sớm ngày hôm sau, hộ vệ đã đi đến Hồi Xuân Đường lấy thuốc mà Diệp Gia phải uống trở về. Sợ người bên ngoài sắc thuốc không tốt nên Chu Cảnh Sâm dùng bếp lò nhỏ mà hắn dùng để pha trà để tự mình làm. Diệp Gia còn chưa mở mắt ra đã ngửi thấy một mùi thuốc đông y khó ngửi, thiếu chút nữa đã buồn nôn đến nổi phải nôn ra hết nhưng gì đã ăn vào tối hôm qua. Nàng che lại mũi đi xuống giường, mái tóc rỗi thả trên vai: "Tướng công, chàng đang nấu gì ở đây vậy?"
"Thuốc." Chu Cảnh Sâm nghe tiếng động nên nhìn qua, nhìn thấy Diệp Gia ăn mặc mỏng manh thì vội lấy áo ngoài đưa cho nàng: "Chú ý giữ ấm."
Thật ra Diệp Gia không lạnh, hiện giờ đã gân đến tháng tư. Tuy răng sáng sớm còn cảm giác mát mẻ một chút. Nhưng chỉ cân không gặp gió, thì trong phòng một chút cũng không lạnh.