Chuong 637: Xui Xeo (2)
Chuong 637: Xui Xeo (2)Chuong 637: Xui Xeo (2)
Tất cả các loại, nhất là thuốc Đông y thật sự rất khó uống. Nàng do dự một lát, che mũi lại đi qua, cổ ngửa ra sau thật xa rồi ngồi xuống trước mặt Chu Cảnh Sâm. Sau đó nói ngắn gọn lại chuyện cả ba người chủ ta bà Dương.
"Bà Dương có phải còn có tác dụng với chàng hay không?" Tuy Diệp Gia không biết sự việc cụ thể, nhưng cũng biết một chút đại khái. Nghĩ đến những hành động của Chu Cảnh Sâm, nàng có thể đoán được tính toán của hắn: "Đưa bọn họ đến Luân Thai thế nào? Hay là chàng vẫn còn tính toán khác."
Ví dụ như lấy bà Dương làm cớ để phát động thảo phạt Kiều Chính Uyên?
"Để đầu ra xa thế làm gì?" Chu Cảnh Sâm thấy nàng không muốn tiếp xúc với ấm thuốc, đang trừng mắt nhìn, hắn nhịn không được cười: "Yên tâm, ta không có cho thêm hoàng liên vào.
Diệp Gia: "??22"... Chàng còn muốn cho thêm hoàng liên?
Chu Cảnh Sâm bị nàng trừng đến muốn cười, hắn nói sang chuyện khác: "Ta sẽ sắp xếp người đưa bọn họ đến Bắc Đình."
Chủ tớ ba người bà Dương đối với Chu Cảnh Sâm mà nói quả thật còn tác dụng, hơn nữa tác dụng còn không nhỏ. Sở dĩ Chu Cảnh Sâm đến Vu Điền, chính là vì tìm người này: "Những chuyện phía sau ta sẽ làm thật tốt, Gia nương yên tâm."
Hơn nữa, cái gọi là tâm phúc bên người Kiều Chính Uyên thật ra đều là xem ân tình của Kiều Linh Khanh mới có thể không từ chối đối với mệnh lệnh của Kiều Chính Uyên. Nếu là những người đó biết được cái chết của Kiều Linh Khanh có liên quan đến Kiều Chính Uyên, hoặc là bà Dương tự mình đứng ra chỉ trích việc Kiều Chính Uyên giết cha, thì những việc sau đó không cần hắn ra tay. Sẽ có người ra tay đối phó Kiều Chính Uyên, một khi An Tây Đô hộ phủ hỗn loạn, thì chuyện hắn có được An Tây Đô hộ phủ sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Diệp Gia nghe hắn nói như thế thì yên tâm, nàng gật đầu: "Vậy đi, ta sẽ nói cho bọn họ. Đúng rồi, tướng công, con dấu là cho ta sao?"
"Hả" Chu Cảnh Sâm nhướng một bên mày, dừng một chút, ý thức được cái Diệp Gia nói chính là con dấu của Dương gia thì gật đầu cười nói: "Đương nhiên là cho nương tử giữ. Năng lực của Gia nương ở việc quản lý tiên tài, hơn xa ta."
Diệp Gia: "... Có thể nói chuyện ăn cơm mềm đến hợp tình hợp lý như thế cũng chỉ có chàng.'
"Không được sao?" Chu Cảnh Sâm cười rộ lên: "Gia nương không vui khi nuôi ta sao?"
Diệp Gia:
Nói đông nói tây nữa ngày, toàn bộ quá trình ánh mắt Diệp Gia chưa từng liếc nhìn chén thuốc một lần. Ánh mắt Chu Cảnh Sâm chuyển động qua lại giữa nàng và chén thuốc vài lần, rốt cuộc vẫn lựa chọn vạch trần nàng: "Thuốc có đắng cũng phải uống. Đừng có cố trốn tránh."
Diệp Gia: "...'
Hai người giằng co hồi lâu, Diệp Gia không nhịn xuống liếc mắt xem thường hắn, tự mình bưng bát lên. Không biết chén thuốc này dùng loại thuốc nào nấu ra thế mà còn khó ngửi hơn cả thuốc bổ của Dư Thị. Nàng chỉ có thể bóp chặt mũi, đang chuẩn bị một ngụm uống hất. Bỗng nhiên theo trên cây lạch cạch rơi xuống một tảng đá lớn, sau đó vững vàng nện trên ót của Chu Cảnh Sâm.
Tảng đá kia đụng trúng ót Chu Cảnh Sâm, theo bờ vai hắn rơi xuống bàn đá tạo ra một tiếng vang. Ánh mắt Diệp Gia và Chu Cảnh Sâm đồng thời rơi xuống tảng đá kia, trên khối đá đá còn dính một chất lỏng màu đỏ, là máu.
Hai người hai mặt nhìn nhau, Chu Cảnh Sâm sờ cái ót chính mình một phen, đụng đến một tay đỏ máu: "..."
Diệp Gia: "II
Nàng ngẩng đầu nhìn về đại thụ phía sau, chỉ thấy trên cây một sinh vật lông bạc có bốn chân giống như một con chó lớn. Bốn chân nó đang ôm một nhánh cây, miệng còn ngậm một khối đá, mắt to sáng ngời rồi nhìn chằm chằm hai người dưới tàng cây. Thứ này một thân lông xù cùng một đôi tai đang dựng lên, thoạt nhìn có chút nhìn quen mắt. Diệp Gia cau mày nhìn hồi lâu, nhất thời giật mình mở to hai mắt nhìn nó: "Điểm Điểm!"