Chuong 639: Tron Mat Phan Khich (1)
Chuong 639: Tron Mat Phan Khich (1)Chuong 639: Tron Mat Phan Khich (1)
Trên đó có dính một chút máu, chắc là do khối đá kia làm bị sưng lên.
Được rồi, Diệp Gia bùng phát lương tâm: "Đưa nó cho ta đi."
Đâu bị thương, chính bản thân Chu Cảnh Sâm cũng không bôi thuốc được. Diệp Gia nhận hắn thuốc hắn đưa đến, nhìn thoáng qua, vết thương bị đá đập không còn chảy máu nữa. Chỉ còn lại một cục sưng rất lớn. Trước tiên nàng lấy một miếng vải lau vết máu thay Chu Cảnh Sâm, làm sạch nó một chút. Rồi sau đó thịch một tiếng lấy cao hoa hồng du ra khỏi bình, tay quét một chút thuốc. Chậm rãi xoa cho nóng lên, rôi xoa lên cho hắn.
Sưng một cục lớn như thế sợ là rất lâu cũng không tốt được. Nàng chọt một cái, Chu Cảnh Sâm hít hà một cái. Đụng thêm một cái, hắn lại run rẩy một chút.
Diệp Gia tức giận: "Ta còn nghĩ chàng xương đồng da sắt chứ? Thì ra là cũng biết đau ha."
"... Thật ra ta cũng chỉ là một người đàn ông biết đau bình thường." Chu Cảnh Sâm ủ rũ.
Diệp Gia: “......
Diệp Gia vừa thay hắn xoa tan máu bầm vừa cười. Lúc đầu còn giấu diếm một chút, cười không ra tiếng. Cười đến không kiềm chế được, nên cơ thể cũng run rẩy theo. Nàng thật tình khuyên nhủ nói: "Tướng công, như vậy đi, gân đây ngươi nhàn rỗi không có chuyện gì làm, không bằng đi đến một cái miếu thắp hai nén hương đi. Ta cảm thấy gần đây chàng không được may mắn lắm, thắp mấy nén hương để giải hạn
Mắt Chu Cảnh Sâm đảo qua, khó được lúc ngượng ngùng trừng mắt nàng: "... Đừng cười."
Có lẽ đây là lân đầu tiên trong đời bị thương ngoài ý muốn như thế này, Chu Cảnh Sâm thực sự không khỏi đỏ mặt.
Nói vê chuyện này, Chu Cảnh Sâm còn hoài nghi rằng có phải là ông trời cố ý hành hạ hắn hay không, bảo hắn làm các loại trò ngu ngốc kỳ quặc trước mặt nàng gái mà hắn yêu. Chu Cảnh Sâm hắn trước đây danh tiếng đầy mình, bây giờ ở trước mặt Diệp Gia giống như một anh chàng xui xẻo vậy... hắn thở dài, Chu Cảnh Sâm cảm thấy chán nản và thất vọng trước hình tượng oai hùng chẳng còn bao nhiêu trong lòng Diệp Gia.
Hắn giữ nguyên vẻ mặt do dan, để cho Diệp Gia bôi thuốc sau đó quấn băng gac lên đầu cho hắn.
"Gia Nương, trong lòng nàng ta còn được xem là một anh chàng đẹp trai nữa không?" Hồi lâu sau, Chu Cảnh Sâm không kìm được mà nói ra câu này.
Diệp Gia giật mình, suýt nữa thì phì cười.
Nàng nghiêng đầu chăm chú nhìn người đàn ông trước mắt, Chu Cảnh Sâm mặc thanh bào màu xanh đậm, mái tóc đen óng mượt mà, dung mạo đẹp như tranh vẽ. Nể tình hắn phải chịu tai bay vạ gió vừa rồi, Diệp Gia cảm thấy vẫn nên tử tế với hắn một chút: "Vẫn đẹp trai. Chu Doãn An trẻ trung yếu ớt, dung mạo như hoa." Chu Cảnh Sâm: '...'
Thực tế, viên đá mà Điểm Điểm ngậm thật ra cũng không phải là rất to, chỉ to bằng đầu của một người trưởng thành.
Dau sao thì cũng ngậm ở trong mồm, lại còn ngậm một lúc liền hai hòn, to quá cũng không thể ngửi nổi. Nhưng có lẽ là được ném quá chuẩn nên mới đập vào người ta thành thế này. Điều mà Diệp Gia cảm thấy buồn cười nhất không phải là Chu Cảnh Sâm, mà là động tác của Điểm Điểm, một động vật ăn thịt lại có thể ngậm hai hòn đá và trèo lên trên cây, khiến người ta vô cùng kinh ngạc, trong ấn tượng của nàng thì họ nhà mèo phải thích trèo cây mới đúng. Nhưng sự thật đã xảy ra cũng chỉ có buồn cười.
"Tướng công, chàng nói xem, rốt cuộc chàng đã làm gì mà Điểm Điểm lại ghét chàng như vậy?" Diệp Gia thật sự rất tò mò, đây không phải là lần đầu tiên Điểm Điểm làm như vậy với Chu Cảnh Sâm.
Thật ra Điểm Điểm là một con sói rất thông minh, nghe hiểu tiếng người, có thể làm theo những mệnh lệnh đơn giản. Nàng nghi ngờ trí thông minh của nó có thể sánh với giống chó Border collie. Bình thường, thái độ của Điêm Điềm với những người bên cạnh nàng đều xem như là nhã nhặn. Hoặc là nó bảo vệ như một con sói con, giống như là hai anh em Ngụy Tả Nhi, Tôn Tuấn. Hoặc là không thèm để ý đến, giống như ông Tôn hay là Diệp tứ muội.