Chương 64: Gan Nương Tử Hắn Cũng Lớn Thật Đấy (4)
Chương 64: Gan Nương Tử Hắn Cũng Lớn Thật Đấy (4)Chương 64: Gan Nương Tử Hắn Cũng Lớn Thật Đấy (4)
Bốn mắt nhìn nhau, bà nương' ngoại tình bị hắn bắt được này trên mặt không có một chút xấu hồ nào, chỉ dửng dưng đối mặt với hắn như vậy, không chỉ không chột dạ, còn tỏ ra hả hê cười trên nỗi đau của người khác.
Chu Cảnh Sâm: ”..."
Hồi lâu, hắn rủ mắt xuống đi tới nắm chặt cổ tay Diệp Gia: "Nương tử, đi thôi, không phải đã nói buổi chiều còn có việc sao?"
Diệp Gia cúi đầu nhìn cổ tay bị tay hắn cầm, ngẩng đầu lại nhìn về phía người này.
Sắc mặt Chu Cảnh Sâm lạnh nhạt, buông thõng tâm mắt, vóc người thẳng tắp. Giống như hành động này vô cùng bình thường, nâng ngón tay thon dài lên, ngón trỏ hơi cong, tự nhiên vuốt tóc rối ở thái dương cho Diệp Gia.
Diệp Gia: ˆ...'
Đương nhiên cũng không hất ra, nhìn không chớp mắt gật đầu.
Vợ chồng hai người cứ như vậy rời khỏi quây hàng. Hai người đi ra ngoài thật xa, Chu Cảnh Sâm mới quay đầu nhìn thoáng qua thiếu niên cường tráng cao gầy trong đám người.
Đôi mắt của thiếu niên kia lóe sáng lạ thường, giống như một loại hung điểu xoay quanh cát. Ngược lại có chút thú vị.
Hai người quay về Chu gia, đến cổng đã được Dư thị lo lắng đón vào. Dư thị hòi liên miên lải nhải rất nhiều, Diệp Gia úp mở nói Trương Xuân Phân lại gây chuyện, bảo nàng qua giảng hòa. Dư thị nghe xong lại là Trương Xuân Phân này, nghĩ tới lần trước cũng chính là nàng nương này đẩy con dâu xuống nước làm cho nửa chết nửa sống, lập tức nhịn không được mắng vài câu.
Bà ấy cũng không biết mắng người, chỉ biết vài câu khốn nạn.
Nhụy Tả Nhi cũng học vẹt theo, giãm chân một cái, nói bằng giọng sữa: 'Khốn nạn!"
Diệp Gia nghe thấy không nhịn được cười: "Nương, đừng quan tâm chuyện của người ta, Trương Xuân Phân như thế nào cũng không liên quan đến nhà ta. Buổi chiều bớt thời gian, đi đến mấy thôn hỏi xem có nhà ai có trứng không. Nếu như thuận tiện thì bắt mấy con dê vê nuôi đi."
Mua sữa dê suốt cũng không được, không bằng tự nuôi.
Diệp Gia nói xong, quay đầu rời đi. Chu Cảnh Sâm bên cạnh cau mày nhìn nàng đi xa, hồi lâu, nhịn không được bật cười.
Diệp thị này gan rất lớn nhỉ? Hắn không hỏi, nàng đúng là dám lừa gạt hắn như vậy, một lời giải thích cũng không có?
Chuyện bán bánh củ cải tạm thời phải tạm dừng, trong hâm nhà còn dư mấy chục cân củ cải. Làm nhân bánh và bán cùng lắm là một buổi sáng. Buổi chiều Dư thị trong lúc rảnh rỗi rửa sạch sẽ những củ cải này, cũng cắt gọn nhúng nước, để ráo nước để sang một bên đợi Diệp Gia về làm nhân bánh. Chỉ còn lại một ít một mình nàng có thể làm được, không quá nhiều. Cất trứng gà không nỡ để cho người trong nhà ăn, giữ lại lên trên trấn bán. Lúc này có người trong làng nghe một văn tiên một cái muốn mua cũng chạy đến hỏi.
Nàng chen ở phía trước, sững sờ khi Diệp Gia hỏi về đàn cừu con. Có rất nhiều người chăn nuôi dê trong làng, thời đại này cũng có nhiều người vào trong làng nàng nhận nuôi dê non. Thời đại này, dê rất đắt, một con dê trưởng thành có thể được bán với giá hai lượng bạc trong thị trấn. Nhưng dê con chắc chắn không có giá cao như dê trưởng thành. Quách Hành gia do dự hồi lâu, mở miệng nói giá cao, nói muốn tám trăm văn.
Diệp Gia thật sự không có khái niệm vê giá dê, nhưng khi nhìn vẻ mặt của những người xung quanh thì biết rằng người này đang đòi giá cao.
Nàng dừng một chút, không nói gì.
Quách Hưng gia dường như biết mình ra giá hơi quá, sắc mặt thay đổi, nói: "Nếu Gia nương người của thôn. Quê nhà chúng ta ở gần, tất nhiên không nói đến giá của người ngoài. Nếu ngươi muốn mua dê nhỏ nhà ta, bán cho ngươi bảy trăm năm mươi văn một con."
Diệp Gia không đồng ý nàng ta ngay lập tức, chỉ cười nhạt, nói rằng mình chỉ hỏi thử, sẽ quay lại xem lúc rảnh.
Dê của Quách Hành gia không vội bán. Sau núi đầy cỏ, thả dê ra ăn một ngày rồi về, chúng trưởng thành trong một vài tháng.