Chương 667: Nhưng Ai Đã Ra Lệch? (4)
Chương 667: Nhưng Ai Đã Ra Lệch? (4)Chương 667: Nhưng Ai Đã Ra Lệch? (4)
Nhưng suy nghĩ một lát, vẫn không tránh được có chút thắc mắc: " Có thể là nhìn lầm rồi hay không? Có phải là dã thú ở ngọn núi phía sau nửa đêm chạy đến không? Phủ đệ hiện giờ trụ này chúng ta ở có tường viện cao như vậy, cho dù là người có võ cũng không vào được dễ dàng. Với lại, Đông Hương chúng ta trấn vốn là là hương trấn náo nhiệt, rất nhiều người bên ngoài vào đây buôn ban.…
"Người quả thật là dễ dàng tiến vào, nhưng người có võ sẽ không nhất định."
Diệp Gia suy nghĩ, cảm thấy được cũng có có thể: "Can thận có thể ngồi vững thuyền vạn năm, sân này quả thật cao, nhưng nếu thực sự có người muốn làm gì cũng ngăn không được. Nhà chúng ta hiện giờ cũng không có hộ vệ có võ nghệ xuất chúng, tất cả đều là phụ nữ và trẻ em. Nếu có người đến đây, chỉ cân một hai người đàn ông cũng có thể khiến chúng ta chịu thiệt thòi.'
Dư thị nghe lời này ngực đập thẩn một nhịp, quả thật, Chu gia đều là phụ nữ và trẻ em...
Suy nghĩ một lát, bà ấy nghiêm túc: "Vậy ý của Gia nương là?"
"Ta đã kêu Tiểu Lê đến trạm gác mời Ba Trát Đồ đến đây."
Diệp Gia trầm giọng nói: "Xem trạm gác có thể một đội đến bảo vệ Chu gia hay không. Hiện giờ Duẫn An còn ở An Tây chưa về, cần phòng bị Đột Quyết, Luân Thai lại đang đánh giặc. Nếu như có người phía sau đến Đông Hương trấn bắt cả nhà chúng ta để uy hiếp Duẫn An, thật ra dễ dàng thành công. Nói sau, con hoài nghi Dương gia bên Luân Thai giúp ngũ di nương đào thoát, ngũ di nương hiện giờ người đang ở Đông Hương trấn."
"Ngũ di nương?" Dư thị đã quên ngũ di nương là ai, lúc này Diệp Gia nhắc đến bà ấy còn không nhớ rõ.
"Chính là người phụ nữ được ngô gia đưa cho Tô Lặc Đồ làm thiếp."
Diệp Gia vừa nói như vậy, Dư thị lập tức tỉnh táo lại.
Trước khi trạm gác đã bắt cả nhà Ngô gia, Chu gia cơ hội nuốt gia nghiệp Ngô gia đích. Nếu là ngũ di nương bởi thế mà hận Chu gia, nói không chừng thật có thể chuyện độc ác ở sau lưng làm: "Dương gia, là Dương gia của sư phụ kia của Ngũ Nương sao?”
"đúng vậy." Diệp Gia không nói với Dư thị chuyện ngày đó thấy được đoàn đã gặp ở đường nhỏ,' Dương Thành Liệt của Dương gia là tâm phúc của Tô Lặc Đồ. Ngũ di nương kia sinh cho Tô Lặc Đồ một đứa con gái, mấy năm nay Ngô gia đã ở sau lưng chống đỡ cho Tô Lặc Đồ. Dương Thành Liệt Kia là người một khi đã nhận chủ sẽ cực kỳ hết lòng, nói không chừng lần này nhân cơ hội làm việc thay ngũ di nương người đã tiếp nối hương khói cho Tô Lặc Đồ."
Diệp Gia nói như vậy, trong lòng Dư thị nhất thời đập dồn dập. Quả thật, tình huống hiện giờ tuy không mấy nguy hiểm, nhưng Duẫn An là khẳng định không về kịp. Rất nhiều sự bọn họ cần cẩn thận, ngàn vạn lần không thể làm ra chuyện gì cản trở hắn. Suy nghĩ một lát, Dư thị ngẩng đầu: "Vậy gia nương định làm như thế nào?"
"Chờ Ba Trát Đồ đến đây này đoạn thời gian, con đi xem hầm trước rồi mới nói được." Diệp Gia nói chính là hai tháng trước cho người đào một cái hâm, đào cái nửa tháng đã xem như xong. Căn hầm này chủ yếu được Diệp Gia vẽ, sau đó Chu Cảnh Sâm tham khảo bản đồ rồi điều chỉnh một. Sau tháng tư đã đào xong, Diệp Gia còn chưa từng đi xuống.
"Hầm?" Hầm đã được xây xong trong hai tháng, Dư thi cũng chưa từng đi xuống: "Hôm nay phải đi xuống."
"Vâng." Diệp Gia đã sớm muốn đi xuống xem. Tuy trong tay nàng đầu có bản đồ cấu tạo, nhưng xem bản đồ với nhìn thực tế là hai chuyện khác nhau. Nếu là thực đã xảy ra cái gì đặc thù tình huống, bọn họ đi xuống không hầm không được, ngược lại bị bí ở bên trong vậy cũng không tốt ,Đi xuống đi hầm nhìn xem. Nếu tương lai có chuyện gì cũng có thể nhanh chóng rời đi."
Dư thị biết nàng nói như vậy có lý, lập tức nhân tiện nói: 'Lúc trước là lúc Tuấn Tử dẫn thợ đi đào. Tiểu tử Kia trí nhớ thật sự rất tốt, đầu óc cũng linh hoạt, chúng ta đi xuống đi đó đoán chừng còn phải gọi hắn ta đến dẫn đường."