[Làm Giàu] Xuyên Thành Chính Thất Vai Ác Của Thế Tử Bị Lưu Đày (Dịch Full)

Chương 688 - Chương 688: Ai Biết Làm? (1)

Chương 688: Ai Biết Làm? (1) Chương 688: Ai Biết Làm? (1)Chương 688: Ai Biết Làm? (1)

Chu Cảnh Sâm gật đầu, lại hỏi thêm một vài chuyện khác rồi vội vàng đuổi người đi, quay đầu qua nói với Diệp Gia một cách vô tội: 'Nàng thấy chưa, không thể làm."

Diệp Gia nghiêm mặt: '... Chàng mời đại phu tới chính là muốn nói với ta chuyện này sao?"

"Còn không phải sao?"

Diệp Gia liền xấu hổ quá hóa tức giận, lao tới bịt chặt cái miệng đang cười lớn của hắn. Lão đại phu đeo thùng thuốc lên và giống như đằng sau có ma rượt vậy, vội vàng rời khỏi nơi ở của hai người họ. Nhưng tiếng cười của Chu Cảnh Sâm của Chu Cảnh Sâm vẫn lọt xuyên qua lá cửa bay ra ngoài.

Trong đêm hôm đó, Diệp Gia cầm một cây kéo nhỏ, một mình tức giận chạy tới cái đèn.

Chu Cảnh Sâm biết bản thân cười như vậy có hơi quá đáng, thấy nàng không thèm đếm xỉa đến hắn. Bưng một ly trà bước tới trước mặt nàng, coi như không có chuyện gì liếc nhìn nàng, hắng giọng hỏi nàng: "Nàng đang làm gì vậy, sao ta nói chuyện với nàng nãy giờ nàng không thèm để ý tới ta."

Diệp Gia hừ một tiếng, đưa một tay của mình lên, giơ ra năm ngón: Cắt móng tay."

Chu Cảnh Sâm liếc nhìn tay nàng, chỉ thấy toàn bộ móng tay của nàng đã bị cắt thành hình răng cưa. Hắn: "... Cắt thành thế này?"

"Ừ.' Diệp Gia rút tay lại, ngẩng đầu nhìn hắn cười một cách dịu dàng: "Cho chàng thử cái gì gọi là ra tay tàn bạo."

Chu Cảnh Sâm: "...' Đúng là ra tay quá độc ác.

Trước khi Diệp Gia cắt móng tay, nàng hoàn toàn không ngờ bước ngắt hết cành hoa* đầu tiên không ngắt được người nên ngắt, ngược lại chính mình gặp tai ương trước.

(*) Ngắt hết cành hoa: tiếng trung là 3%š*F‡#{£ (làshðöu cuï hua), nghĩa là dùng bàn tay độc ác phá hủy hết những thứ tốt đẹp.

Móng vuốt này giáng xuống, cào ra bốn vệt máu mảnh trên cổ nàng. Cơn đau khiến mắt nàng lập tức ngập nước. Chu Cảnh Sâm bên cạnh sửng sốt, nhất thời vừa đau lòng vừa buồn cười, vội vàng đi qua xem.

Diệp Gia ôm cổ, lông mày co rút đau đớn.

Chu Cảnh Sâm thấy sắc mặt nàng không tốt lập tức cười không nổi. Hắn cau mày cúi xuống kiểm tra, vết thương không sâu lắm, cũng không chảy máu. Nhưng da Diệp Gia quá trắng, một mảng da bị móng tay cào trúng thật sự sưng đỏ lên. Hắn không rảnh lo trêu nữa, lập tức xoay người đến bàn trang điểm lấy lê hoa cao ra giúp Diệp Gia bôi. Lê hoa cao có tác dụng trị lở loét và vết thương nhỏ.

Hắn thở dài, ngón tay móc một ít bôi lên. Thuốc mỡ lạnh lẽo đắp lên vết thương, Diệp Gia được bôi mà nhe răng trợn mắt

"Ngươi xem, đả thương địch thủ bằng không, tự tổn hại một ngàn, còn dám qua loa cắt móng tay nữa không?" Nghe nàng xuýt xoa, Chu Cảnh Sâm chung quy vẫn đau lòng.

Vừa cau mày vừa bôi đều thuốc mỡ cho nàng, hắn không khỏi cằn nhăn: "Vừa rồi nếu móng vuốt này của nàng cào lên mặt, mặt mũi chắc chắn sẽ be bét cho coi. Đến lúc đó người đau vấn là nàng."

"... Ta cũng không ngờ cổ đột nhiên ngứa quá." Diệp Gia cũng cạn lời.

Từ sau khi mang thai nàng bất tri bất giác trở nên đãng trí. Muốn cắt móng tay cho Chu Cảnh Sâm xem, quay đầu đã dùng móng cào cổ mình, mạch não cứ bị rè rè: "Ai ngờ cắt nhọn dữ vậy...

Chu Cảnh Sâm cười, vốn còn muốn quở trách nàng vài câu, thấy dáng vẻ rầm rì than đau này của nàng thì ngậm miệng lại.

Mặt Diệp Gia đầy vẻ u oán.

Hắn không khỏi nhướng mày: "... Thế nào? Nhìn như vậy là muốn ta để nàng cào lại một cái đồng cam cộng khổ?"

Diệp Gia nghiêm túc suy tư một lát, gật đầu: "Cũng không phải không được."

Chu Cảnh Sâm: '..."

Cào không được, trộm gà không thành còn mất nắm gạo, Diệp Gia cũng yên tĩnh.

Đêm đã khuya, trong phòng ngoài phòng chỉ còn lại tiếng gió tuyết gào thét. Diệp Gia buồn bã ngồi trên giường mềm, cúi đầu không nói lời nào. Chu Cảnh Sâm liếc nhìn nàng, Diệp Gia trừng hắn một cái, Chu Cảnh Sâm lại đưa tay móc một đống thuốc mỡ bôi cho Diệp Gia. Trong lê hoa cao này có bỏ dược liệu mang tính hàn, khi bôi lên có cảm giác mát lạnh, cơn đau nhói chợt dễ chịu hơn rất nhiều.
Bình Luận (0)
Comment