Chương 690: Ai Biết Làm? (3)
Chương 690: Ai Biết Làm? (3)Chương 690: Ai Biết Làm? (3)
Thỉnh thoảng, một luồng gió lạnh lùa vào nhà khiến ngọn nến đong đưa theo. Chiếc đèn lồng treo dưới hiên bị gió thổi lay động qua lại, gió tuyết ngược lại càng khiến khung cảnh xung quanh trở nên yên tĩnh hơn.
Một lúc lâu sau, Chu Cảnh Sâm như thể sực tỉnh, cử động cái cổ cứng ngắc, nhắm mắt lại.
Một tay hắn giữ ống tay áo, nhẹ nhàng thả bút xuống đánh một tiếng cạch, rồi vô thức nhìn sang chỗ giường. Quả nhiên ngủ thẳng đến nửa đêm, chân Diệp Gia sẽ bất giác đạp ra khỏi chăn. Thói quen ngủ không thành thật của Gia Nương vẫn không thay đổi, khóe miệng Chu Cảnh Sâm nở một nụ cười mà chính hắn cũng không nhận nhận ra. Hắn nhéo lông mày, đứng dậy trở lại bên giường nắm lấy chân nàng dúi vào trong chăn.
Lúc này đã là canh hai, địa long* trong phòng vẫn được đốt, mặc đơn y cũng không lạnh. Hắn cúi xuống hôn lên trán người đang ngủ, lúc này mới cởi xiêm y cẩn thận đi lên giường.
(*) Địa long là hệ thống sưởi dưới lòng đất tại các cung điện ngày xưa.
Sau khi bụng lớn, Diệp Gia thường xuyên di tiểu đêm, hiện tại đương nhiên luôn ngủ bên ngoài. Chu Cảnh Sâm cẩn thận nhấc chân, chuẩn bị bước qua người nàng thì người này trong lúc ngủ mơ bỗng nhiên giơ chân lên đạp một cái. Nếu không tránh kịp, hắn sợ là đã bị đá vào mặt.
Một tay bắt lấy chân người nọ, sau khi bụng lớn Diệp Gia dần dân không thể khom lưng, tay không chạm đến đầu ngón chân được. Lâu rồi không cắt, móng chân hơi dài. Đoán chừng đi giày cũng hơi vướng ngón chân. Chu Cảnh Sâm cười, đi lấy cái kéo cắt móng chân cho Diệp Gia. Ngồi xếp bằng trên giường, cẩn thận cắt tỉa móng chân cho nàng một cách gọn gàng.
Tiếng lạch cạch lạch cạch, Chu Cảnh Sâm vài lần bắt được bàn chân muốn rút về của Diệp Gia, đúng là ngủ cũng không yên. Cắt xong thu dọn một phen hắn mới nằm xuống, cẩn thận ôm người vào lòng, hít hà hương thơm ấm áp trên cơ thể nàng rồi nhắm mắt lại.
Thật ra ban đêm Chu Cảnh Sâm rất hiếm khi ngủ say, nhưng chỉ cần ôm nàng, hắn luôn có thể ngủ rất say.
Tuyết rơi liên tiếp mấy ngày, đến ngày thứ tư mới ngừng. Sáng sớm nay A Cửu đã chờ ở phòng khách. Từ hôm kia về, mấy ngày nay hắn ta không đi mạo hiểm nữa mà ru rú trong phòng hâm nóng tình cảm với tứ muội một phen mới cam lòng ra cửa. Về việc dàn xếp ngựa ở Tây Tràng còn cần một quy trình, trời rét như vậy, ngựa cũng không chịu nổi cái lạnh này.
Diệp Gia không có kiến thức chăn nuôi liên quan, thậm chí nàng còn hiếm khi thấy ngựa. Chuyện này tự có Chu Cảnh Sâm xử lý, nàng chỉ cần làm chưởng quỹ vung tay là được rồi*.
(*) *Vung tay chưởng quỹ (甩手掌柜): không cần phải làm việc, không quan tâm đến bất kì thứ gì nữa.
Hầu hết cửa hàng ở Bắc Đình đô hộ phủ hiện đã đóng cửa. Cửa hàng ở An Tây đô hộ phủ cũng có Tào Như Nguyệt và mấy chưởng quỹ được phái qua trông coi. Bây giờ Diệp Gia chỉ cần tìm hiểu tình hình hoạt động kinh doanh hàng tháng và tính toán sổ sách là được.
Dư thị mỗi ngày đều phải tới thăm Diệp Gia vài lần, luôn lo lắng nàng sẽ đột ngột động thai.
Trong ngày tuyết rơi dày thế này, một khi xảy ra chuyện gì tìm người cũng không tiện. Quả là hận không thể treo Diệp Gia ở thắt lưng. Diệp Gia bất đắc dĩ lắm, nhưng Dư thị cũng xuất phát từ sự quan tâm nên nàng đành cố gắng cẩn thận hơn. Đứa nhỏ trong bụng này cũng chậm tính như mẹ nó, khoảng thời gian này bụng Diệp Gia không có động tĩnh gì.
Đầu tháng 11, bên thành trại trấn Lý Bắc truyền đến tin tức. Không phải người Đột Quyết lại xuôi nam cướp bóc mà là thành trại và tường vây phòng ngự được xây dựng gấp rút lúc trước xảy ra chút vấn đề. Tuyết rơi quá dày, đè sập vài tòa tháp canh.
Tháp canh đóng vai trò rất quan trọng trong chiến đấu, phát hiện tình hình địch sớm hay muộn đều dựa hết vào nó. Nếu công trình này sụp đổ, đối với thành trại trấn Lý Bắc mà nói, đây không phải chuyện hay ho gì.
ebookshop.vn ebook truyện dịch giá re