[Làm Giàu] Xuyên Thành Chính Thất Vai Ác Của Thế Tử Bị Lưu Đày (Dịch Full)

Chương 692 - Chương 692: Sao Ngươi Chọn Được? (1)

Chương 692: Sao Ngươi Chọn Được? (1) Chương 692: Sao Ngươi Chọn Được? (1)Chương 692: Sao Ngươi Chọn Được? (1)

"Tìm rồi." Tôn Ngọc Sơn cũng đau đầu, nếu không hắn ta sẽ không vội gửi thư cho Chu Cảnh Sâm: "Chỉ xét tay nghề có thể tìm thợ ne đến làm, nhưng người thật sự hiểu kiến tạo thành trại và tường thành lại không có. Nếu muốn xây một tường thành kiên cố không thể phá vỡ thì chúng ta phải tìm những người có kiến thức liên quan mới được."

Nói xong, Tôn Ngọc Sơn không khỏi nhìn Chu Cảnh Sâm: "Chủ tử, bên Tây Tràng có điều được người nào hiểu mảng xây dựng sang không?”

Người biết xây dựng tự nhiên là người của Công bộ, lúc trước Chu Cảnh Sâm cũng chỉ biết một ít. Hắn cau mày suy nghĩ một lát, mặc dù ở Tây Vực có rất nhiều nhân tài lưu vong, nhưng phần lớn đều là quan chức, người thực sự hiểu rõ về công nghệ xây dựng dân dụng hình như chẳng có ai.

"Không vội." Chu Cảnh Sâm suy tư một lát: "Phái người qua hỏi một câu là biết."

Nhiều năm qua đi, gần ngàn người bị đày đến Tây Tràng, hầu hết đều không cầm cự nổi một năm mà nhắm mắt xuôi tay. Hiện giờ chưa tới năm trăm người còn sống. Khi tiết trời ngày càng lạnh hơn, người sống sót sẽ càng ngày càng ít. Lần trước Chu Cảnh Sâm mang đi một đám người, Tây Tràng hiện còn chừng ba trăm người. Mùa đông năm nay lạnh đến nỗi chục năm khó gặp, không biết qua đông này còn mấy người sống sót.

Lúc Diệp Thanh Hà nhận được tin còn thấy hơi kỳ, trời lạnh như vậy tỷ phu muốn đám phạm nhân lưu đày này làm gì? Nhưng hắn ta cũng biết Chu Cảnh Sâm không phải người bình thường, mình không cần nghi ngờ tác phong hành sự của hắn nên hắn ta chỉ là nhanh chóng tập hợp nhóm người này lại. Dựa theo yêu cầu của bên trên, đầu tiên là thẩm vấn từng người một lượt.

Hơn ba trăm người, cuối cùng chọn được bảy người.

Nhưng bảy người này cũng không hiểu nhiều về xây dựng dân dụng, một vài trong đó chỉ đọc qua sách vở lý thuyết, biết được ít da lông bên ngoài. Diệp Thanh Hà cũng không rõ Chu Cảnh Sâm cần nhân tài thế nào nên hắn ta liệt kê tất cả những người có liên quan rồi đưa thẳng tới thành trại trấn Lý Bắc.

Lúc người được đưa tới Chu Cảnh Sâm đang ở bên ngoài thành trại, tự mình đốc thúc thủ hạ tướng sĩ làm một ít phòng hộ đơn giản.

Đột Quyết hoặc dân tộc du mục từ phương Bắc sẽ không xuất hiện trong trong thời tiết khắc nghiệt như vậy, chạy lung tung bên ngoài chẳng khác nào chờ bị chết cóng. Nhưng không có nghĩa là không có khả năng bị đánh lén, mùa đông năm ngoái gặp phải một trận đánh lén, kho thóc bị thiêu rụi.

"Chủ tử, người bên Tây Tràng phái đi đã đến rồi." Một tên thị vệ vội vàng chạy tới.

Chu Cảnh Sâm đứng trên tường thành nhìn ra xa, gật đầu gọi Tôn Ngọc Sơn đến. Bảo Tôn Ngọc Sơn phái người theo dõi nơi này, còn mình thì xoay người trở ve doanh trướng. Thời tiết quá lạnh, doanh trướng mỏng manh này cũng không đủ giữ ấm. Bên trong đốt chậu than. Chu Cảnh Sâm hơi lo, mùa đông lạnh như vậy, bách tính phía bắc sẽ không sống nổi. Phải tranh thủ thời gian sai người đi phổ cập rộng rãi về giường sưởi, bản thiết kế giường sưởi lấy từ tay Diệp Gia bây giờ là lúc lấy ra mang lại lợi ích cho dân chúng.

Với suy nghĩ này trong đầu, hắn vào doanh trướng rồi ngồi xuống sưởi ấm một lát. Một tướng sĩ dẫn mấy người quần áo lôi thôi lếch thếch đi tới.

Lại nói tiếp, trong số những người này xuất hiện một gương mặt quen thuộc. Khi họ quỳ xuống, Chu Cảnh Sâm đã nhìn thấy người nọ, dù hắn ta bẩn đến mức không nhìn rõ mặt nhưng Chu Cảnh Sâm vẫn liếc mắt một cái là nhận ra.

Người này tự xưng là từng đọc sách của Lỗ Ban, chính là tiền Hộ bộ Thị lang tham ô khoản cứu trợ thiên tai ở Lĩnh Nam hơn bốn năm trước. Khi đó Chu Cảnh Sâm còn đích thân thụ lý vụ án này, không ngờ người này không những không chết còn chạy tới trước mặt hắn.

Người nọ vừa nhìn thấy Chu Cảnh Sâm thì mặt mũi thoáng chốc trắng bệch.
Bình Luận (0)
Comment