Chương 706: Chỉ Cần Cái Này Là Đủ (3)
Chương 706: Chỉ Cần Cái Này Là Đủ (3)Chương 706: Chỉ Cần Cái Này Là Đủ (3)
Trong khoảng thời gian này, Diệp Gia đang chăm chú nhìn vào phía dưới giường lò, vốn tưởng rằng họ sẽ sống yên ổn đến cuối năm. Ai mà ngờ đứa trẻ trong bụng vốn đang rất ngoan ngoãn đột nhiên lại trở nên khó chịu vào đêm 21 tháng 12 trước khi năm mới đến.
Diệp Gia bỗng cảm thấy giật mình, lúc đó nàng đang làm ầm lên với Chu Cảnh Sâm, đè hắn xuống giường mà không đứng dậy được. Chu Cảnh Sâm vì lo lắng cho thân thể của nàng nên không dám nhúc nhích, nghẹn đỏ mặt để nàng tùy ý hồ nháo. Bầu không khí đang nóng dần lên, váy của nàng trở nên ướt sũng, ngay cả khi dòng nước ấm chảy xuống bắp chân thì nàng cũng không có phản ứng gì, Chu Cảnh Sâm cảm nhận được sự ẩm ướt nên mới ngồi dậy: "Có chuyện gì đang xảy ra vậy!"
"A, hình như nước ối vỡ rồi." Chuyện xảy ra đột ngột đến mức Diệp Gia không kịp phản ứng, cả người nàng trở nên cứng đờ.
Ngay sau khi Chu Cảnh Sâm nghe tin nàng đã vỡ ối , sắc mặt hắn lập tức trở nên tái nhợt.
Hắn lập tức cúi xuống bế Diệp Gia lên. Hắn không quan tâm đến quân áo bị xé toạc, chiếc cổ thon dài và một nửa phần ngực bị lộ ra ngoài. Hắn chỉ khoác lên người một cái áo mỏng rồi nhanh chóng chạy ra ngoài: "Hoài Bội, Tiểu Lê! Lập tức đi gọi đại phu và bà đỡ tới đây, bảo nhà bếp nấu nước nóng, chuẩn bị sinh rồi. '
Những điều này đã được chuẩn bị kể từ khi Diệp Gia mang thai, Chu Cảnh Sâm sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên đã đích thân lo liệu mọi chuyện, vì để phòng ngừa các đại phu nhỏ ở địa phương làm việc không an toàn cho nên hắn đã đặc biệt tìm kiếm những cuốn sách liên quan đến phụ khoa để đọc. Diệp Gia nép người vào trong ngực hắn, nghe từng nhịp tim đập thình thịch của hắn, nàng tỉnh táo đến lạ thường: "Đừng hoảng hốt, sinh con đầu lòng cũng không dễ dàng như vậy."
Chu Cảnh Sâm nhìn bộ dạng thờ ơ của nàng thì cũng có hơi buồn cười nhưng bây giờ đang ở trong tình huống này, hắn không thể cười nổi: "Nàng có muốn ăn một chút gì không?”
Có rất nhiều nữ nhân sau khi sinh xong thì không còn sức lực nữa cái, mà Diệp Gia nói mọi người nên yên tâm thì lại chính là cái mà những người khác không yên tâm. Chu Cảnh Sâm luôn cảm thấy nàng ăn quá ít, thân hình quá gầy.
Nghĩ đến đây, hắn quay đầu gọi tùy tùng: "Đến nhà kho lấy ra cây nhân sâm già ra đi."
Một đêm đáng lẽ phải trở nên hỗn loạn lại thành ra rất yên ổn nhờ vào sự sắp xếp bài bản của Chu Cảnh Sâm.
Khi Dư thị biết tin lập tức chạy tới thì thấy Diệp Gia vẫn đang ngồi trên giường, vẫn chưa bắt đầu cơn đau chuyển dạ. Chu Cảnh Sâm ngồi bên cạnh nàng, rõ ràng là hắn đang rất bình tĩnh nhưng khi nhìn kĩ lại thì thấy mặt và môi của hắn đều trắng bệch. Lúc này hắn chỉ mặc một cái áo mỏng, thậm chí còn đi giày ngược. Vốn dĩ, lúc đầu Dư thị còn cảm thấy có hơi hoảng hốt thì khi nhìn thấy bộ dạng như vậy của nhi tử thì sau đó bà ấy lại lập tức bật cười. "Vẫn còn phải đợi một lúc nữa con mau chóng đi thay y phục đi, lát nữa quay lại đây cũng được. Nhìn xem, con đang mặc cái gì vậy?"
Dư thị cũng không hề nói đến chuyện nam nhân vào phòng sinh là một điều xui xẻo. Bà ấy chưa bao giờ tin vào những điều vô nghĩa như vậy cho nên bà cảm thấy rất vui khi nhi tử của mình nguyện ý ở bên cạnh nàng. Lúc này, bà ấy chỉ đơn thuân cảm thấy Chu Cảnh Sâm ăn mặc rất khó coi là, một người mẹ như bà ấy không thể nào chịu nổi: "Sau khi gia nương sinh con, trong thời gian ở cữ, nàng ấy sẽ rất yếu ớt. Con cần ở nhà chăm sóc cho nàng ấy, lúc này con cũng không được phép mình bị nhiễm phong hàn."
Chu Cảnh Sâm nhìn Diệp Gia đang cúi đầu cặm cui cam bát ăn và không hề lên tiếng
Diệp Gia mở to mắt nhìn hắn, Chu Cảnh Sâm thở dài một hơi: "Vậy thì ta sẽ đi thay quần áo, nàng cứ từ từ ăn."
Diệp Gia thổi nước súp mì nóng hổi rồi húp một ngụm....