Chương 712: Đang Cố Nói Cái Gì Vậy? (1)
Chương 712: Đang Cố Nói Cái Gì Vậy? (1)Chương 712: Đang Cố Nói Cái Gì Vậy? (1)
Ánh mắt nhìn vào Chu Cảnh Sâm, cho rằng học vấn của Chu Cảnh Sâm tích lũy uyên thâm, nên giao cho hắn đặt tên: "Tướng công có thể nghĩ ra một cái tên hay cho em bé không?"
Hai ngày từ khi Diệp Gia ngủ say, Chu Cảnh Sâm đã khoanh tròn mấy cái tên: "Quyết định chọn ba cái. Một là Vân Lễ, một là Ảnh Hòa, một là Sơ Nghiêu, hoặc là Thuật Bạch. Ta cảm thấy Ảnh Hòa hoặc Thuật Bạch khá hay. Phong cảnh núi cao, địa lợi nhân hòa. Kế chí thuật sự, bạch thủ bất du. Gia Nương, còn nàng thấy sao?"
"Ừm...' Tên này có liên quan đến cả một đời, Diệp Gia luôn cảm thấy khi lớn lên tên của một người có thể ảnh hưởng đến tính cách. Ngay sau đó nàng trầm ngâm cẩn thận đọc những cái tên: "Chu Vân Lễ, Chu Ảnh Hòa, Chu Sơ Nghiêu, Chu Thuật Bạch... Có vẻ như Chu Thuật Bạch nghe hay hơn? Nhưng mà tướng công, sao ta lại cảm thấy những cái tên chàng đặt đều rất điêm đạm vậy?"
Mỗi cái tên nghe vẻ đều nho nhã lễ độ, Diệp Gia còn tưởng rằng Chu Cảnh Sâm sẽ lấy một cái tên đây tham vọng nữa chứ.
"Tất nhiên là hy vọng con cái chúng ta có được một cuộc sống yên bình và suôn sẻ."
Chu Cảnh Sâm phá lên cười, nếu Chu Diệp không hành động liều lĩnh như vậy, hắn tự coi mình là người điềm đạm, lịch sự. Hắn không thể sống một cuộc sống yên bình, trong tương lai có thể xây dựng một giang sơn cho các con mình và sống một cuộc sống yên bình, êm đềm.
"Thuật Bạch cũng được." Nếu Diệp Gia đã quyết định chọn Thuật Bạch, vậy thì chính là Thuật Bạch.
Đặt tên đã quyết định xong, Dư thị nghĩ đến việc đặt cho đứa bé một tên mụ: "Đứa bé tính tình hôn nhiên nên đặt tên mụ cũng có thể áp chế lại".
Điều này cũng không phải chuyện nhỏ. Diệp Gia mẫu thân không đáng tin suy tư một lúc cũng không nghĩ ra được tên nào hay ho, thành thật nói: "Tên mụ chỉ để gọi chơi thôi. Nếu không thì mỗi người chúng ta đặt một tên mụ, mỗi người gọi tên mình đặt cũng được "
Dư thị, Chu Cảnh Sâm: "..."
Không thể không nói, đôi khi cách nghĩ của Diệp Gia thực sự không hạn chế một kiểu.
Nếu những đứa trẻ đã được sinh ra khỏe mạnh, chuyện sau này cũng sẽ dần dần được lên kế hoạch. Điều phải đối mặt bây giờ là còn chưa tới mười ngày nữa là đến năm mới, trong nhà có khá nhiều thứ phải chuẩn bị. Vào đêm giao thừa năm ngoái, Chu gia đã đưa mấy đồng liêu cô độc của Chu Cảnh Sâm đến đón giao thừa hai năm náo nhiệt cùng nhau. Năm nay trong nhà có thêm thành viên mới, dĩ nhiên phải tổ chức ăn mừng một cách đàng hoàng.
"Đứa cháu cục vàng của ta thật biết chọn ngày" Dư thị ôm Tiểu Thuật Bạch mừng rỡ, miệng cười không khép lại được: “Sinh ngày 23 tháng chạp âm lịch."
Không thể không nói, sự ra đời của Tiểu Thuật Bạch đã mang lại cho Dư thị một niềm an ủi vô cùng lớn, thậm chí có thể nói là sự cứu rỗi. Nhịp tim căng thẳng của Dư thị được thả lỏng, và toàn thân đều nhẹ nhõm. Nếu không phải điều kiện không cho phép, Dư thị ước gì có thể tổ chức một bữa tiệc rửa tội long trọng, mời tất cả những người may mắn trong thị trấn đến tham dự.
"Doãn An, bây giờ cữu cữu và ngoại tổ phụ con đang ở đâu?"
Vì có cháu trai, Dư thị mới có can đảm gặp mặt người của Dư gia mà đã bị bà ấy làm liên lụy. Chu Cảnh Sâm sớm đã đoán được bà ấy sẽ hỏi, cười nói: "Người đang trên đường tới đây."
"Con đi đón khi nào vậy?!" Dư thị giật mình lắp bắp, nghĩ đến từ phụ từ mẫu sắp tới bỗng chốc trong lòng có chút xấu hổ không giấu được sự phấn khích, giơ tay đánh Chu Cảnh Sâm vài cái: 'Con, sao chuyện này mà con cũng không bàn bạc với ta?”
Chu Cảnh Sâm để bà ấy đánh vài phát, cười nói: "Dù sao vẫn nên gặp nhau, đã nửa năm trôi qua, ngoại tổ bên đó cũng lo lắng cho người."
Dư thị nghe lời này thì im lặng một lúc, không hiểu sao mắt lại đỏ hoe.