Chương 718: Chỉ Cần Bắt Đầu Thôi (1)
Chương 718: Chỉ Cần Bắt Đầu Thôi (1)Chương 718: Chỉ Cần Bắt Đầu Thôi (1)
Đợi khi nàng có thể di chuyển, không chỉ cơ thể khỏe mạnh hơn trước không ít mà dung mạo cũng đẹp hơn rất nhiều. Giống như một bông hoa vừa chớm nở bỗng nở rộ đủ màu sắc. Dung mạo mảnh mai này được mấy cữu mẫu Dư gia khen ngợi, không thua kém gì Dư thị khi còn trẻ.
Diệp Gia có hơi bất lực, cơ thể của nàng hồi phục, đã là tháng hai năm sau.
Gió xuân tháng hai như chiếc kéo, gió thì vẫn mải miết thổi trong khi tuyết thì tan chảy.
Thành trại trấn Lý Bắc được canh gác suốt mùa đông cuối cùng cũng có thể bắt đầu xây dựng. Những chuyện này không thể chậm trễ, Chu Cảnh Sâm đợi tuyết tan rồi lập tức viết thư cho Tôn Ngọc Sơn, để việc sửa chữa công vụ bị đình công trong hai tháng được bắt đầu. Diệp Gia không trì hoãn, tranh thủ tới thành trại nhanh nhất có thể. Cuối đông thiếu lương thực rất dễ xảy ra nạn thổ phỉ. Nàng đoán không sai, nhưng thực tế đầu mùa xuân mới là thời điểm cao độ của cướp bóc.
Vào thời điểm tuyết đã tan này, lương thực vẫn chưa được trồng thêm. Sau một ngày mùa đông, lương thực dự trữ trong nhà cũng đã cạn kiệt. Những người du mục phía bắc không còn lương thực dự trữ để sống, khả năng cao sẽ đi về phía nam để cướp bóc. Nói cách khác, việc sửa chữa thành trại là vô cùng khẩn cấp. Việc có gấp gáp hay thong thả, nếu đã giúp được, vậy thì cứ giúp hết sức có thể.
Diệp Gia cũng gửi thư cho Tôn Ngọc Sơn, sau đó bàn giao cho Dư thị roi vội vàng lên xe đến thành trại.
Mùa lạnh đã qua, mặc dù Bắc Lý trấn vẫn còn rất lạnh. Nhưng may thay, trận tuyết lớn mấy ngày liền cũng dừng lại.
Khi xe ngựa đến thành trì bị cô lập, trời đã chập choạng tối. Hoàng hôn đầy trời, thứ ánh sáng đỏ vàng đó bao trùm lên cả thành trì một tầng sáng chói. Bởi vì hắn đã thông báo trước với Tôn Ngọc Sơn, cho nên từ sớm đã có người đứng chờ ở cổng thành. Chu Cảnh Sâm vội chạy đến chỗ Luân Đài, Tôn Ngọc Sơn vẫn đang ngồi ở đây. Khi xe ngựa tiến vào thành trì bị cô lập, trực tiếp hướng đến doanh trại của Chu Cảnh Sâm.
Lần này rất có thể Diệp Gia không ở lại lâu, chỉ là đến xem có thể giúp gì không. Cho nên, không mang theo nhiều hành lý, cũng không cần Tôn Ngọc Sơn phải đặc biệt tiếp đãi, tự mình sắp xếp là được.
Tuyến phòng ngự ở Tây Bắc có mạnh hay không liên quan đến an nguy của toàn bộ Tây Bắc, cũng liên quan đến sự diệt vong của toàn bộ Chu gia. Diệp Gia đương nhiên sẽ quan tâm.
Cùng lúc đó, bên ngoài thành trì bị cô lập, Tôn Ngọc Sơn vẫn đích thân giám sát việc thi công của binh lính.
Nói đến đây, trước khi Diệp Gia đến, người trông coi thành trì và chủ quản đã có vài lần cãi nhau ở bên ngoài thành trì vê việc tu sửa. Giám sát Triệu Vĩ Thanh đã từng tham gia vào việc thi công biệt cung. Chu Cảnh Sâm không có người nào khác có thể dùng được, cho nên hắn đương nhiên sẽ giao toàn quyền giám sát việc tu sửa cho Triệu Vĩ Thanh. Trong khoảng thời gian những người khác không có mặt ở thành trì bị cô lập, Triệu Vĩ Thanh hoàn toàn chịu trách nhiệm việc tu sửa. Do tâm quan trọng của nơi này, Triệu Vĩ Thanh thậm chí không cần phải thông báo với Tôn Ngọc Sơn, trực tiếp thay Chu Cảnh Sâm chịu trách nhiệm.
Hiển nhiên, năng lực của Triệu Vĩ Thanh không thể duy trì ở mức độ cao như vậy, dự án tu sửa rơi vào tình trạng tắc nghẽn.
Vào giữa tháng hai, một tháp canh đã được hoàn thành, tuy nói lấy bùn và gạch làm nguyên vật liệu chính, nhưng việc thông gió vẫn là vấn đề nan giải nhất. Để đảm bảo độ vững chãi của tháp canh, quá trình cải tạo tập trung vào việc tăng độ dày của bức tường. Tuy nhiên, vì bản thân tháp canh không thể chiếm diện tích lớn, nên nếu bức tường dày lên, không gian bên trong sẽ nhỏ lại. Sau khi không gian bên trong bị thu hẹp, vấn đề lớn nhất là rất khó để có người điều khiển trong tháp canh trong một thời gian dài.