Chương 744: Sống Có Vẻ Tốt Nhỉ? (3)
Chương 744: Sống Có Vẻ Tốt Nhỉ? (3)Chương 744: Sống Có Vẻ Tốt Nhỉ? (3)
Mí mắt hơi nhắm lại, ánh sáng lờ mờ trong mắt bị đè xuống, Chu Cảnh Sâm lạnh lùng mắng: "Không cần nàng ra tay, ta vẫn có thể lấy được đầu Chu Diệp, Cố Minh Nguyệt sao lại nghĩ rằng chỉ vì cái đầu của Chu Diệp, ta phải đồng ý ba lời hứa cho nàng ta sao? Nghĩ cũng hay quá."
Lời vừa dứt, người trên mặt đất toát mồ hôi lạnh.
Mặc dù Chu Cảnh Sâm chưa bao giờ nói lời gay gắt, nhưng sát khí mà hắn trải qua trong núi xác chết xung quanh và máu tươi có thể khiến người ta ngạt thở ngay lập tức. Cung nhân choáng váng đến mức tê liệt, không nói được lời nào khi bị hỏi lại.
Nhưng sau đó nghĩ đến Cố Minh Nguyệt, cung nhân lại hưng phấn ngẩng đầu lên: "Cảnh vương thế tử điện hạ..."
Cổ Minh Nguyệt đã đoán được Chu Cảnh Sâm sẽ không dễ dàng tin tưởng nàng ta như vậy, trước khi rời đi, tất nhiên nói với cung nhân vài lời.
Đầu cung nhân ong ong, nhưng vẫn dựa vào bản năng sinh tôn của mình để truyền đạt lại chính xác những gì Cố Minh Nguyệt đã nói: "Dien hạ, có câu nói, người đầu tiên xuống nước có thể lấy được mặt trăng. Nếu việc này thành công, có chủ tử giúp đỡ, thú biên quân có thể chiếm được kinh thành càng sớm càng tốt, và cũng có thể tránh được những trận chiến đẫm máu. Điện hạ yêu dân như con, nếu có thể giảm bớt số người thiệt mạng thì sao điện hạ lại không làm?”
"Vậy à? Nếu ta không chấp nhận yêu cầu của chủ nhân ngươi thì tức là ta không yêu dân như con a?" Chu Cảnh Sâm nhướng mày.
"Ý nô tỳ không phải vậy! Nô tỳ, nô tỳ chỉ truyền lại lời của chủ nhân thôi."
Cung nhân bị lời nói của hắn dọa đến sắc mặt tái nhợt, lập tức quỳ xuống đất quỳ lạy.
Chu Cảnh Sâm không muốn làm khó một cung nhân. Mặc dù yêu cầu của Cố Minh Nguyệt quá mức, nhưng lời đề nghị này đã chạm đến tâm tư Chu Cảnh Sâm. Nếu có thể lấy được đầu của Chu Diệp thì việc bắt được kinh thành sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Bất kể Cố Minh Nguyệt có làm được hay không, điều đó cũng sẽ không ảnh hưởng nhiều đến tình hình chung. Sau khi suy nghĩ một lúc, không phải là không thể đồng ý. Sau đó hắn lạnh lùng nói: "Trở về nói với chủ nhân của ngươi, muốn cứu mạng thì phải thu lại bộ mặt tham lam của mình. Đầu của Chu Diệp không đáng ba lời hứa, một mạng chỉ có thể đổi lấy một lời thôi."
"... Nếu chủ nhân của ngươi tha đầu cho Chu Diệp, thì hãy để nàng ta đổi cái đầu của mình lấy một mạng.'...
Cho đến khi bước ra khỏi doanh trại, cả người cung nhân ướt sũng đến mức như vừa được vớt lên khỏi mặt nước, choáng váng.
Chu Cảnh Sâm nheo mắt nhìn người đó bước đi.
Một lúc sau, hắn gõ vào mép bàn. Một nữ tử cao gây mặc cung trang bước ra từ bóng tối. Nữ tử lặng lẽ cúi đầu thi lễ với Chu Cảnh Sâm, quay người nhanh chóng đi theo cung nhân.
Hai bóng người bước đi chậm rãi nhưng nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Ngày tháng trôi qua, mũi tên có thể bắn rơi từ tường thành ngày càng ít. Lúc đầu cũng tăng từ mười phát một ngày lên một phát mười ngày. Cho dù có bao nhiêu thợ thủ công lành nghề trong thành, nếu không có đủ tài nguyên quặng sắt, vũ khí sẽ ngày càng ít đi.
Thấy tình hình giữa hai bên ngày càng căng thẳng, sự kiên nhẫn của Chu Cảnh Sâm càng ngày càng mạnh mẽ.
Cố Minh Nguyệt hồi âm rất nhanh chóng, mặc dù ba lời hứa đã giảm xuống một cái. Nàng ta suy đi nghĩ lại nhiều lần rôi cuối cùng cũng đồng ý.
Nàng ta không muốn chết chứ đừng nói là chết vì Chu Diệp.
Nếu sau này Chu Cảnh Sâm công phá cổng thành và tàn sát toàn bộ hoàng tộc Chu thị thì người sống sót nhất định phải là nàng ta. Chu Cảnh Sâm không hề ngạc nhiên trước sự lựa chọn của nàng ta, điêu đáng ngạc nhiên duy nhất chính là việc các cung nữ xung quanh Cố Minh Nguyệt ra vào cổng thành dễ dàng như thế nào. Hoàng đế Chu Diệp này rốt cuộc đã mù quáng đến mức nào mới để cho quân triêu đình mở cổng thành cho nàng ta nhiều lần bất chấp tội khi quân.