Chương 75: Nương Đưa Đồ Chuyển Đến Phòng Tây Rồi? (1)
Chương 75: Nương Đưa Đồ Chuyển Đến Phòng Tây Rồi? (1)Chương 75: Nương Đưa Đồ Chuyển Đến Phòng Tây Rồi? (1)
Nhưng suy nghĩ của nàng là suy nghĩ của nàng, chuyện này Diệp tứ muội là người trong cuộc. nếu Diệp tứ muội nam nhân kia đến tận xương tủy, cho dù Diệp Vương Sơn làm thế nào, nàng sẽ cố gắng hòa giải từ đó, đề phòng tứ muội và nam nhân kia lại có liên quan. Nếu như Diệp tứ muội có suy nghĩ gì khác, thì còn phải để tâm ý nàng ấy làm chủ.
Nhắc đến người kia, tiếng khóc của Diệp tứ muội dừng lại. Mặt vẫn còn giấu bên dưới, nhưng vành tai lộ ra trong khe tóc đã đỏ bừng.
Diệp Gia thấy thế còn có thể không hiểu?
Nàng thờ dài, cũng không thể nói nặng lời nhiều, chỉ nhắc một câu để nàng ấy tỉnh táo lại: "Từ lúc các muội xảy ra chuyện đến nay cũng đã hai ngày, nếu như biết chút lý lẽ thì hắn đã sớm mang theo bà mối tới cửa mới đúng, nhưng hai ngày này cũng không thấy bóng dáng hắn đâu. Vừa rồi ta mới đến Vu gia thôn tìm một lân, phòng cũng trống không. Trong lòng hắn nghĩ thế nào, sợ là không thể như muội mong muốn... Viện nương, muội, vẫn nên nghĩ lại đi."
Nghe thấy những lời này mặt nàng ấy chỉ một thoáng đã tái nhợt. Diệp tứ muội nghẹn ngào một tiếng, khóc làm cho người ta khó chịu.
Đi ra từ trong phòng, trong nhà chính đã lả cảnh tượng cha vợ hòa thuận vui vẻ.
Chu Cảnh Sâm muốn dỗ ai đều dễ như trở bàn tay. Thấy Diệp Vương Sơn hận không thể coi hắn làm nhi tử thật khiến cho người ta thấy làm lạ. Vốn dĩ tới đây một chuyến là để thăm Diệp Tô thị. Bây giờ đại phu đã thăm khác, thuốc cũng bắt rồi, chuyện tiếp theo còn phải đợi mấy ngày nữa mới có kết luận, Diệp Gia muốn đi.
Theo lý, con rể mới tới nên phải ở lại ăn cơm. Nhưng Diệp gia đang rối tung, không ai chào hỏi.
Diệp Vương Sơn lại không cho phép bọn hắn đi. Con rể mới tới không giữ lại ăn cơm, Diệp gia ông ấy thành người như thế nào?
Diệp Vương Sơn coi trọng mặt mũi nhất, hôm nay Diệp gia náo loạn thành thế này trong làng đều thấy. Ông ấy dù sao cũng phải cứu vãn chút mặt mũi, thế là vội vàng gọi hai nàng dâu ra. Bảo các nàng dùng số tiền ít ỏi lên chỗ đồ tể trên trấn mua một phần thịt.
"Không cần phiền như vậy." Diệp Gia thấy nhị tẩu tử băn khoăn, vừa định nói chuyện.
Diệp tứ muội đã lau nước mắt đi ra nói: "Cha, tam tỷ có mua."
Khi đến bọn họ không chỉ mua hai cân thịt còn mua gà, thêm một phần điểm tâm. Vừa mới đưa cho Diệp tứ muội. Diệp tứ muội thuận tay xách đồ vào trong phòng Diệp Tô thị nằm. Đúng lúc này nhắc đến chuyện này, Diệp tứ muội nghe thấy động tĩnh nên nói ra.
Diệp Vương Sơn nghe xong lập tức nhìn sắc mặt con rể mới. Theo lý, con rể mới mang đồ tới nhà là người ta lễ phép. Bọn hắn lại không thể không có sẵn đồ tốt để chiêu đãi, dứt khoát bắt nữ nhi nữ tế đưa đồ chiêu đãi người. Không hợp lễ nghĩa. Nhưng mà trên mặt con rể mới nở nụ cười nhàn nhạt, ngược lại không giống như ghét bỏ hành động của Diệp gia.
"Đến giờ này, đồ te chắc cũng đã đóng quán rồi." Chu Cảnh Sâm thông tình đạt lý nói: "Đều là người một nhà, không cần chú ý đến những lễ nghi vô nghĩa đó."
Lời này khiến Diệp Vương Sơn thấy thoải mái, cười liên tục gật đầu. quay đầu nói Diệp tứ muội mang đồ đi làm cơm.
Vốn tưởng rằng tam nữ nhi sẽ gả ra ngoài vội vàng như vậy, nhất định không tìm được một gia đình tốt, Diệp Vương Sơn luôn thấy có lỗi. Những lời đồn thổi trong và ngoài thôn khó nghe như vậy, Diệp Vương Sơn đi đâu cũng nghe thấy, nhiêu ngày liên không thể ngóc đầu lên được.
Với ý định trốn tránh, ông ấy không muốn gặp lại tam nữ nhi kể từ khi nàng kết hôn. Bây giờ khi tận mắt nhìn thấy con rể thứ ba, trong lòng ông ấy đã cảm thấy tốt hơn. May mắn thay, ông ấy cũng không làm sai, không phải con mèo mù tam nữ nhi gặp một con chuột chết, mà gặp được người tốt sao? Chu gia nghèo, nhưng con rể thật sự rất tốt.