Chuong 765: Chien Thang Tro Ve (3)
Chuong 765: Chien Thang Tro Ve (3)Chuong 765: Chien Thang Tro Ve (3)
Dau sau bây giờ Chu gia không thiếu tiền, lắp đặt mấy thứ này không tốn bao nhiêu. Để an toàn hơn, Dư thị còn chuyển cả nhà Điểm Điểm vào phòng mình và các con, sợ chuyện tương tự lại xảy ra thêm lần nữa.
Thậm chí vì đủ an toàn, Dư thị đem Điểm Điểm cả nhà đều cho đưa tới chính mình cùng hài tử phòng, sợ đồng dạng sự tình lại phát sinh một lân nữa. Khi Dư thị nghe tin Diệp Gia trở về, bà ấy giật mình đứng phắt dậy.
Thời tiết trở lạnh rất nhanh, chưa đến tháng 10 mà ban đêm thức dậy đã thấy cả người run như cay sấy. Dư thị khoác áo choàng đứng ở cửa sân nghênh đón, thấy Diệp Gia thì kích động đến độ rơi nước mắt.
Diệp Gia nắm tay bà ấy thở ra một hơi thật dài rồi theo bà vào phòng.
Muộn thế này, đám trẻ đã ngủ rồi. Chuyện xảy ra trong nhà đã có người gửi thư nói rõ cho Diệp Gia từ lâu. Diệp Gia thâm hiểu Dư thị bị dọa sợ, bèn ngồi sang một bên đưa trà cho bà ấy. Dư thị vừa kể vừa không kiêm được đỏ mắt: "May là Gia Nương con suy nghĩ chu đáo, đào cái đường hầm chạy trốn trong nhà. Nếu không có nó, sợ là khi con về cả nhà cũng chẳng còn ai...
Tim Diệp Gia co lại, hơi áy náy. Nàng chỉ chăm chăm vào việc canh giữ biên giới và ngăn người ngoài vào, ngược lại không để ý hậu phương tiềm ẩn tai họa ngầm. Vả lại, cái chết của Dương Thành Cương còn là mệnh lệnh của nàng. Nhưng Diệp Gia không cho rằng mình đã sai, với chuyện Dương Thành Cương làm lúc trước, không giết hắn ta thì khó mà cảnh cáo người có tâm rục rịch muốn ngóc đầu dậy. Nhưng người như Dương Thành Liệt không ngờ sẽ vì báo thù riêng mà mó tay đến Chu gia, nàng thật sự không ngờ: "Nương, chuyện này coi như cho chúng ta giáo huấn không nhỏ. Sau này làm việc không được nhân từ nương tay nữa. Nếu không chỉ để lại hậu hoạn vô cùng."
Dư thị lau nước mắt, gật đầu: "Con vừa về, đã ăn gì chưa?"
"... Chưa, về gấp nên chưa kịp ăn gì." Diệp Gia sốt ruột chạy về, mang theo chút lương khô chỉ đủ lót dạ. Bản thân nàng kén chọn nên cũng không ăn chúng. Nhưng đã trễ thế này rồi, không tiện kêu người đi làm, nàng tính tự đi nấu ăn.
Diệp Gia là trụ cột tinh thần của Dư thị, thấy nàng đứng lên thì bà cũng đi theo: "Để nương đi nhóm lửa cho con."
"Được."
Hai người vào bếp, Diệp Gia dùng cơm thừa làm cơm rang. Trên bếp còn hâm chút canh, nàng vừa ăn vừa nghe Dư thị nói kể những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian mình không ở nhà. Trừ chuyện đám người Dương Thành Liệt Lâm Chi Lan tập kích Chu gia, chuyện kinh doanh thời gian này cũng bị ảnh hưởng không nhỏ.
Suy cho cùng, chiến tranh ảnh hưởng đến sinh kế của người dân. Mặc dù Chu Cảnh Sâm đã dùng tốc độ nhanh nhất đánh vào Yên Kinh nhưng cuộc sống của bá tánh vẫn bị ảnh hưởng. Kéo theo việc kinh doanh đương nhiên không còn suôn sẻ nữa. Chu gia buôn bán cao lê hoa và son phấn, toàn là những vật phẩm không thiết yếu trong chiến tranh nên họ càng bị ảnh hưởng nặng nề hơn. Nhưng cũng may mấy mẫu ruộng tốt của Diệp Gia đều bội thu, không cần lo về vấn đề lương thực.
Diệp Gia nghe xong gật đầu, hỏi: "Gửi thuốc giảm đau qua cho tướng công chưa?"
"Gửi nhiều rồi, Duẫn An hồi âm nói dùng rất tốt." Từ khi nghiên cứu ra thuốc giảm đau, Diệp Gia luôn nhắc trấn Đông Hương vận chuyển đến chỗ Chu Cảnh Sâm. Thứ này đúng là thần dược chữa bệnh cứu mạng, nó đã cứu sống rất nhiêu tướng sĩ.
"Vậy thì tốt." Diệp Gia chỉ ăn lót dạ, lau miệng chuẩn bị nghỉ. Dư thị biết nàng một đường tàu xe mệt nhọc, không làm phiền nàng nữa. Vuốt ve đôi mày đang nhíu chặt của Diệp Gia, bà ấy lẩm bẩm mấy câu "Gầy rồi gầy rồi", xong về phòng nghỉ ngơi.
Diệp Giai cực kỳ buồn ngủ, nhưng trước khi về phòng vẫn đến phòng Tiểu Thuật Bạch nhìn một cái. Đứa bé sinh ra chưa đầy hai tháng, Diệp Gia đã vội vàng chạy tới trấn Lý Bắc xây dựng lô cốt.