[Làm Giàu] Xuyên Thành Chính Thất Vai Ác Của Thế Tử Bị Lưu Đày (Dịch Full)

Chương 768 - Chuong 768: Chien Thang Tro Ve (6)

Chuong 768: Chien Thang Tro Ve (6) Chuong 768: Chien Thang Tro Ve (6)Chuong 768: Chien Thang Tro Ve (6)

Diệp Gia không đành lòng nhìn ông ay cong lưng dập đầu đầy máu, chỉ đành sai gia đỉnh giam lỏng cả nhà.

Nghĩ đến đây, Diệp Gia thở dài một hơi.

Dư thị nhất thời sửng sốt khi nghe thấy tiếng thở dài của nàng, nghe nàng nhắc tới người Dương gia thì cũng hơi không đành lòng.

"Hắn ta còn ở địa lao nơi đóng quân." Nhắc tới chuyện này Dư thị cũng nghiêm mặt: "Ba Trát Đồ vốn định xử trí theo quân quy, nhưng chưa có phản hồi từ Duẫn An nên tạm thời gác lại. Gia Nương muốn đi xem à?"

Sắc mặt Diệp Gia hơi u ám: "Ừ"

Nếu tâm bất trung, người có tài giữ lại cũng là tai họa. Ví dụ của Dương Thành Cương ở trước mắt, Diệp Gia cũng hiểu hậu quả của việc nhổ cỏ không trừ tận gốc. Nhưng trường hợp của Nguyên Thành Liệt khác với Thẩm Hải và Ngưu Bất Quần. Nguyên Thành Liệt ngoại trừ có uy vọng trong quân, trong lòng dân chúng Bắc Đình, ông ta cũng rất có uy vọng. Ông ta xuất thân nghèo khó, người toàn quân công hàng thật giá thật.

Lại nói tiếp, nếu Ba Trát Đồ thẳng tay giết ông ta ngay trong đêm đánh lén thì cái chết của ông ta sẽ chẳng gây ảnh hưởng gì cả. Nhưng bây giờ cố tình giữ lại thì phải tính thật kỹ tiếp theo nên xử trí thế nào. Diệp Gia nhìn Tiểu Thuật Bạch trắng non như được nặn ra từ nắm tuyết, tuy chưa từng trải qua cảm giác mạo hiểm ngày đó nhưng Diệp Gia vẫn tưởng tượng được. Chỉ nghĩ đến ngày đó thôi cũng khiến nàng kinh hồn bạt vía.

Có lẽ sau khi làm mẹ, nàng cũng có điểm yếu, cảm giác được trái tim co thắt.

Nhàn rỗi mấy ngày, Diệp Gia nhân lúc tuyết ngừng rơi, quyết định đến nơi đóng quân một chuyến.

Ba Trát Đồ cung kính dẫn Diệp Gia đến địa lao nơi đóng quân, Dương Thành Liệt và mấy huynh đệ Lâm Chi Lan bị giam riêng.

Lúc Diệp Gia nhìn thấy ông ta, ông ta đã không còn hăng hái như trước. Ăn mặc rách rưới, ngồi khoanh chân trên đống cỏ khô với vẻ mặt đờ đẫn. Nghe thấy tiếng động, ông ta chỉ ngước mắt lên rồi cúi đầu xuống, trông như sắp chết. Ba Trát Đồ sai người kéo Dương Thành Liệt ra ném xuống dưới chân Diệp Gia. Diệp Gia nhìn vết thương lớn nhỏ trên người ông ta, chân mày nhíu lại.

"Dương Thành Liệt." Ba Trát Đồ gọi ông ta một tiếng, giọng vang vọng trong ngục tối.

Người trên mặt đất không nhúc nhích.

Một người hầu bên cạnh Ba Trát Đồ tiến lên đá Dương Thành Liệt một cước, lớn tiếng hỏi: "Dương Thành Liệt, ngươi có muốn giải thích gì không?"

Dương Thành Liệt loáng thoáng nghe được một giọng nữ, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên khỏi mái tóc bẩn thỉu. Ánh mắt ông ta đảo qua khuôn mặt của Diệp Gia, đột nhiên bật cười. Miệng nói thầm một câu quả nhiên là xinh đẹp động lòng người, khiến sắc mặt Ba Trát Đồ thay đổi, đi lên đạp ông ta một cú.

Dương Thành Liệt nặng nề ngã xuống đất, thổ huyết tại chỗ. Lông mày Diệp Gia nhíu lại, sắc mặt trở nên lạnh lùng. Thật ra trước đây nàng đến khu đóng quân đưa thức ăn cho Chu Cảnh Sâm có tình cờ gặp được Dương Thành Liệt. Dương Thành Liệt là gã đàn ông rất hào sảng, bây giờ lại khiến người ta cảm giác vô cùng khó chịu.

Một lúc lâu sau, ông ta mới vỗ ngực đứng dậy rồi ngồi dựa vào tường.

Diệp Gia nhìn ông ta không nói lời nào.

Ba Trát Đồ kỳ thật đã thẩm vấn qua một lần, tình huống cụ thể thế nào Diệp Gia cũng đã đọc qua hồ sơ. Chỉ có điều lời khai của Dương Thành Liệt trong hồ sơ là của đám người Lâm Chi Lan, Dương Thành Liệt vẫn chưa ký tên. Trong lòng nàng chỉ có một nghi vấn. Không hiểu sao cảm thấy Dương Thành Liệt có thể vì chiến đấu với Đột Quyết mà cãi lại mệnh lệnh của Tô Lặc Đồ, lúc trước đích thân ban thưởng cho Chu Cảnh Sâm, không giống tiểu nhân sẽ vì thù riêng, nhân cơ hội trả thù Chu gia.

Nhưng tri nhân tri diện bất tri tâm, thứ như cảm giác khó mà mà nói chuẩn được. Ông ta không khai, Diệp Gia chỉ có thể bắt ông ta phải trả cái giá thật lớn. Đang lúc Diệp Gia chuẩn bị rời đi, Dương Thành Liệt ngồi tựa vào tường bỗng nhiên mở miệng: "Nương nương."
Bình Luận (0)
Comment