[Làm Giàu] Xuyên Thành Chính Thất Vai Ác Của Thế Tử Bị Lưu Đày (Dịch Full)

Chương 77 - Chương 77: Nương Đưa Đồ Chuyển Đến Phòng Tây Rồi? (3)

Chương 77: Nương Đưa Đồ Chuyển Đến Phòng Tây Rồi? (3) Chương 77: Nương Đưa Đồ Chuyển Đến Phòng Tây Rồi? (3)Chương 77: Nương Đưa Đồ Chuyển Đến Phòng Tây Rồi? (3)

"Không có gì." Lỗ tai Diệp Gia hơi ngứa: "Vừa rồi chàng nhìn gì vậy?"

Chu Cảnh Sâm chớp mắt, vẻ mặt không thay đổi: "Lần đầu nhìn thấy mặt màu xanh nên hơi kinh ngạc thôi.”

Diệp Gia nghi ngờ nhìn hắn.

Một hồi lâu, thực sự không nhìn ra manh mối, mới quay đầu nhìn về phía ngoài sân. Diệp Vương Sơn ngây ngẩn hồi lâu mới lấy lại tinh thân dẫn người vào trong phòng, nhưng khi nhìn A Cửu này, trên mặt không có vẻ yêu thích giống như khi nhìn con rể thứ ba.

Ông ấy cau mày, nửa ngày không mở miệng.

Trên thực tế, Diệp Vương Sơn tự xưng là người đọc sách, từ trước đến nay luôn ngưỡng mộ người Hán văn nhã. Trong lòng ông ấy dự định của mấy nữ nhi này đều phải kết thân với người hán. Tiểu tử nghèo tên A Cửu này trông giống như lớn lên ở trên núi hoang, lại còn là tạp chủng có đôi mắt xanh. Ông ấy quét ánh mắt nhìn đống lông thú chất đống trên xe, nhưng trong lòng vẫn đang nghĩ, biết đến cầu hôn nhưng không có tiên mời bà mối tới nhà, không có giáo dục.

Vốn đã không hài lòng với dòng máu lai của A Cửu, nghe hắn ta mở miệng nói chuyện lại càng không hài lòng.

Diệp Vương Sơn liên tiếp hỏi hắn ta vài câu, hỏi thăm tình hình ở nhà hắn ta. Biết được cha mẹ của đứa trẻ này đều đã chết, không có người thân. Trong nhà không ruộng không đất, không có công việc nghiêm túc. Có một sư phụ dạy hắn ta săn bắn, khi hắn ta trưởng thành, không ai quan tâm đến, khuôn mặt già nua của Diệp Vương Sơn tram xuống. Nhưng cho dù trong lòng hắn ta có bất mãn thế nào đi chăng nữa, Diệp tứ muội cũng là người của tiểu tử này rồi, không có sự lựa chọn, không thành hôn cũng không có cách khác.

"Hôn sự thì phải làm, nhưng cũng không thể không chuẩn bị bất kỳ cái gì được. Trong nhà ngươi không có người lớn lo liệu, chuyện này đều phải nghe ta." Diệp Vương Sơn tram ngâm một lát, gõ nhịp nói: "Thế này, ngươi trở vê thu dọn sạch sẽ trong nhà ngươi. Tìm bà mối tới cửa, chúng ta bàn bạc hôn sự sau."

Thiếu niên lại không có lời oán giận gì, dứt khoát gật đầu.

Trước khi đi, lột một cái vòng răng sói trên tay mình xuống đưa cho Diệp tứ muội.

"Nhận đi." Hành động của thiếu niên đúng là cực kì hoang dã, không quan tâm gì chỉ nói: "Đợi ta làm xong sẽ đến cưới nàng."

Diệp tứ muội đỏ mặt giống tôm bị luộc, hơn nửa ngày mới dạ một tiếng.

Cũng phải nói, thiếu niên làm những chuyện này, cơn giận kìm nén đến khó chịu trong đầu Diệp Gia đã dịu đi rất nhiều. Những thứ phía sau không cần Diệp Gia quan tâm, thiếu niên kia đẩy đồ ra cửa với vẻ phô trương như vậy, chuyện hôn sự không chắc cũng phải chắc. Diệp Vương Sơn bàn bạc với Diệp Thanh Giang rất lâu, cũng đã nói mấy ngày nữa Diệp Gia và Chu Cảnh Sâm trở về một chuyến. Khi thư Diệp lão đại đến, xử lý đại tẩu còn bàn bạc hôn sự của Diệp tứ muội.

Bận rộn cả một ngày, khi Diệp Gia và Chu Cảnh Sâm quay về Chu gia trời đã tối rồi.

Trên đường đi, Diệp Gia nhớ lại ánh mắt Chu Cảnh Sâm nhìn A Cửu, nhịn không được kéo hắn lại hỏi.

Chu Cảnh Sâm thật sự không ngờ Diệp Gia lại nhạy cảm như vậy, hắn chỉ nhìn thêm một chút đã bị nàng bắt được. Sau khi suy nghĩ một lát, hắn vẫn nói câu đó, ngạc nhiên trước đôi mắt xanh biếc của A Cửu, không có gì kỳ lạ. Diệp Gia nửa tin nửa ngờ, nhưng tâm tư của người này quá sâu, không thể nhìn ra manh mối từ bề ngoài. Diệp Gia không hỏi ra cũng coi như thôi.

Về đến nhà, Dư thị đã chờ từ lâu.

Diệp Gia nói đại khái mọi chuyện một lần, sau khi nghe xong Dư thị cũng rất ngạc nhiên. Không ngờ đại tẩu của Diệp gia lại có thể hồ đồ đến mức này. Nàng dâu của một gia đình địa vị cao có quy tắc và nghi thức nghiêm ngặt, Dư thị chưa từng nhìn thấy nàng dâu nào có thể ngang tàng như thế.

Nhưng mà nghĩ lại nhìn Diệp Gia lại cảm thấy bình thường.
Bình Luận (0)
Comment