Chương 771: Hơi Lạ Một Chut (3)
Chương 771: Hơi Lạ Một Chut (3)Chương 771: Hơi Lạ Một Chut (3)
Diệp Gia không phải người tham lam, lợi ích nên cho vẫn sẽ cho Trình gia.
Trình Phong ngồi đối diện, đôi mắt sắc bén như tuyết ưng bay lượn trên bình nguyên, chăm chú nhìn Diệp Gia không chớp mắt.
Diệp Gia nhíu mày, không có cố ý vạch trần. Sau khi bàn xong vấn đề hợp tác, nàng khách sáo mời người Trình gia ở lại dùng bữa. Tuy nàng nói là giữ khách, nhưng phàm là người có lỗ tai đều có thể nghe ra lời ấy của Diệp Gia chỉ là lời khách sáo, nhưng Trình Phong lại đồng ý không chút do dự.
Diệp Gia ngẩn người, ngước mắt như cười như không nhìn cậu ta.
"Thế tử phi nương nương có lòng mời, chúng ta từ chối lại thành bất kính." Trình Phong nhe hàm răng trắng, tươi cười xán lạn.
Trương chưởng sự đi cùng Trình Phong âm thầm giam chân cậu ta vô số lần, người này như không có cảm giác, mỉm cười nhìn Diệp Gia.
Trương chưởng sự chỉ thấy hú hồn khiếp vía. Nhưng thấy Diệp Gia không có vẻ gì là phản cảm thì thầm thở ra một hơi.
Ăn xong, người Trình gia không tiện ở lại Chu gia nữa.
Tuyết lớn đã ngừng, Trình Phong còn muốn dạo hai vòng quanh sân Chu gia, nấn ná không chịu đi. Nhưng Trương chưởng sự sắp bị cậu ta dọa đến suy tim, nắm lấy lỗ tai cậu ta kéo người đi.
Người Diệp Gia khoác đại trướng đứng dưới hành lang nhìn đoàn người đi xa, bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Nàng cảm thấy biểu hiện của mình đủ rõ ràng. Từ ăn nói đến bút tích, từ xây lô cốt đất cho trấn Lý Bắc đến khởi binh chống Ô Hoàn. Từ tác phong làm việc đến cử chỉ, chỉ cần Trình Phong không ngốc, hẳn là đã nhìn ra nàng không phải nguyên chủ. Chẳng qua tiểu tử này hiểu nhưng giả bộ hồ đồ, còn khôn ngoan không treo bên miệng bô bô ra như ngày xưa, ngược lại khiến nàng khó mà mở miệng vạch trần rồi đuổi cậu ta đi.
Lắc đầu, Diệp Gia xoay người về trêu con tiếp. Oắt con nghịch ngợm Tiểu Thuật Bạch này nay đã biết nói rồi, chọc ghẹo bé hơi bị vui.......
Ở Bắc Đình một khi tuyết rơi dày thì sẽ rơi suốt mùa đông, lúc Chu Cảnh Sâm nhận được tin rồi hồi âm lại đã là tháng mười hai âm lịch.
Không nói Chu Cảnh Sâm tức giận và sợ hãi đến mức nào khi biết tin Dương Thành Liệt đánh lén Chu gia giữa đêm, hắn lập tức phái thân tín bên người trở về nghiêm tra việc này. Có thể nói rằng chuyện này đã dạy cho Chu Cảnh Sâm một bài học nhớ đời. Nếu Diệp Gia không dự liệu trước đào đường hầm cho người chạy trốn thì bi kịch kiếp trước sẽ lại tái diễn. Chu Cảnh Sâm dù có bình tĩnh đến mấy thì buổi tối vẫn khó vào giấc. Hắn nghĩ đi nghĩ lại, bất chấp tình hình ở Yến Kinh vẫn chưa ổn định, hắn quyết định đưa người nhà đến Yến Kinh. Chỉ khi đặt người nhà dưới tâm mắt của mình hắn mới thấy yên tâm, hắn không thể chịu đựng cảm giác mất đi người nhà một lần nào nữa.
Nhưng mọi việc không bao giờ diễn ra suôn sẻ như mong đợi, người Chu Cảnh Sâm phái tới đón đám Diệp Gia ve Yên Kinh chưa đến đã gặp thêm một lần tập kích nữa.
Chẳng qua những người này không thể đột nhập vào trấn Đông Hương, chỉ đánh một trận ở thôn phía nam trấn Đông Hương và khu đóng quân. Phương thức tác chiến của đám người này khác với quân đội chính quy, bản lĩnh đơn đả độc đấu của mỗi người vô cùng cao siêu. Nói là lấy một địch trăm cũng không quá. Mà đám người này cực kỳ khó bắt, nhác thấy không thể hoàn thành nhiệm vụ liên phân tán bỏ chạy. Tác phong làm việc không giống võ nhân đứng đắn, ngược lại giống như thích khách tử sĩ.
Người của Ba Trát Đồ bắt được hai người, nhưng hai gã này đã lập tức cắn lưỡi tự sát trước khi bị đưa tới địa lao nơi đóng quân để tiến hành thẩm vấn.
Ba Trát Đồ không biết rốt cuộc là ai nhưng Diệp Gia có vài suy đoán. Vả lại bên cạnh có hộ vệ là Hoàn Bội Tiểu Lê xuất thân ám vệ, sự tồn tại của tử sĩ hình như cũng không tính là quá khó tiếp nhận.