Chương 809: Diệp Ngũ Muội Và Liễu Nguyên (3)
Chương 809: Diệp Ngũ Muội Và Liễu Nguyên (3)Chương 809: Diệp Ngũ Muội Và Liễu Nguyên (3)
Diệp Đệ không bước ra để ăn mắng, trốn ở trong phòng thầm nhớ tới nam nhân hôm nay nàng ấy tình cờ gặp. Nàng ấy lớn như vậy rồi mà chưa từng gặp nam nhân tuấn tú như vậy, cho dù con rể rùa vàng khiến người ta vương vấn ở trong trấn là Trình Phong cũng không tuấn tú như nam nhân đó,
Nàng ấy cũng không nam nhân đó là ai...
Diệp Đệ biết chỉ cân đại tẩu trở về thì không có chuyện gì tốt hết, nàng ấy nhất quyết không ra khỏi phòng, để tránh thảm họa ập đến.
Không ngoài dự đoán, đại tẩu vừa về nhà liền làm ầm lên.
Chuyện Trương Xuân Phân đẩy tam tỷ xuống nước, cho dù bọn họ không cho Chu gia một câu trả lời, cũng buộc phải có một câu trả lời. Với tính cách thích thể diện của cha, cho dù bản thân hắn ta không muốn nói gì vê chuyện này, cũng phải có câu trả lời cho những lời đàm tiếu của bên ngoài. Không để cho người trong thôn chê cười Diệp gia vô tình vô nghĩa, không màng đến sự sống chết của con gái ruột chỉ vì một người ngoài.
Nhưng cha có nghĩ hay tới mấy, đến chỗ của đại tẩu cũng không dùng được.
Đại tẩu bảo vệ Trương Xuân Phân đến mức mấy đứa chắt nữ đều đứng về phía đó. Vì chuyện này mà bên phía đường thất đã cãi lật tung trời. Diệp Đệ không nghe được tiếng của phụ thân, giọng nói chói tai của đại tẩu thì lại nghe rất rõ ràng.
"Cha, tính cách của tam nha đầu ngỗ ngược, người ngoài không biết chẳng lẽ cha còn không biết hay sao?"
Cả nhà Diệp gia chỉ có Diệp Trương Thị dám lớn tiếng hét với Diệp Đồng Sinh như vậy: "Hai người làm ồn lên thành thế này, chắc chắn là do tam nha đầu làm rồi. Hơn nữa tam nha đầu cũng được ga di rồi, sống cũng là người của Chu gia chết cũng là ma của Chu gia. Người Chu gia còn chưa tới cửa làm ông, chắc chắn là tam nha đầu đó đuối lý. Lúc này nàng ta còn không đến, chẳng lẽ nhà chúng ta còn vội vàng nhận sai với nàng ta sao? Làm gì có cái lý đó chứ."
Diệp Trương Thị nói một đống đạo lý vớ vẩn, nếu thật sự cãi nhau thì Diệp Đồng Sinh cũng không cãi lại nàng ta.
Diệp Đệ venh lỗ tai lên nghe những lời xằng bậy ở trong đường thất, yên lăng nghe thử coi cha có một lần làm chủ cho con gái trong nhà hay không. Kết quả là đợi hơn mười lăm phút mà vẫn không thấy động tĩnh gì. Trương Xuân Phân vác tay nải đi ngang qua cửa với nụ cười trên môi, không có chút dáng vẻ nào là bị mắng. Diệp Đệ ngơ ngác nhìn thấy Trương Xuân Phân đi ngang qua cửa, cười khúc khích. Tháo giày ra nằm lên giường.
Nàng ấy không nên mong chờ cha có thể làm chủ cho tam tỷ. Hàng bồi thường sao có thể so được với đại công thần sinh được con trai trong nhà chứ?
Diệp Đệ sớm đã tê liệt không thấy làm ngạc nhiên, nàng ấy cứ nằm như vậy cho tới khi cửa bị đẩy ra, tới lúc Diệp Viên bước vào thì mới xoay người. Diệp Viên không biết mới đi đâu về, hai bên tay áo đều bị ướt. Trên mặt vẫn còn lưu lại nụ cười chưa tắt, ngẩng đầu lên nhìn nàng ấy.
"Sao vậy hả?" Diệp Viên thu lại nụ cười, khẽ hỏi.
"Tứ tỷ." Diệp Đệ từ từ thở dài, nhìn tứ tỷ suốt ngày không hề nghĩ chuyện gì, có chuyện muốn nói cũng không mở miệng nói. Đột nhiên nàng ấy thấy nói cũng không có ý nghĩa gì, tứ tỷ không giống với nàng ấy. Tứ tỷ không hề hiểu được ngày ngày nàng ấy buồn bực chuyện gì, luôn cho rằng cha nương làm gì cũng đều đúng hết.
"Không sao,' nàng ấy nhắm mắt lại: "tỷ ra ngoài gặp tứ tỷ phu tương lai hả?"
Diệp Viên liên hoảng hốt, vội vàng bịt miệng nàng ấy lại.
Diệp Đệ bị nàng ấy làm cho buồn cười, cười lên hai tiếng ha ha. Diệp Viên ngại ngùng thừa nhận, nàng ấy đi lên trấn gặp vị hôn phu. Diệp Đệ thở dài, thỉnh thoảng cũng cảm thấy bản thân nghĩ quá nhiều. Những cô nương ở dưới quê không phải đều như vậy hay sao? Ở nhà thì làm trâu làm ngựa cho nhà, sau này xuất giá thì làm trâu làm ngựa cho phu gia. Người nào cũng vậy hết, nàng ấy không chịu mới là bất bình thường.