Chương 814: Diệp Ngũ Muội Và Liễu Nguyên (8)
Chương 814: Diệp Ngũ Muội Và Liễu Nguyên (8)Chương 814: Diệp Ngũ Muội Và Liễu Nguyên (8)
.. Có thể nói cái gì đây? Còn có thể làm gì được? Nàng ấy mới mười bốn tuổi, rời khỏi Diệp gia thì nàng ấy chẳng thể đi đâu được.
Diệp gia ngơ ngơ ngác ngác qua vài ngày, Diệp gia náo loạn một trận, cuối cùng vẫn không làm gì Trương Xuân Phân.
Diệp Thanh Giang hoàn toàn không quan tâm bất cứ chuyện gì, lúc nào cũng chỉ đóng cửa tập trung đọc sách. Từ sau khi xảy ra chuyện, Diệp Viên cũng toàn đóng cửa ru rú ở trong nhà không hề ra cửa, không ngờ Diệp Thanh Hà nằm ở nhà mấy tháng cuối cùng cũng nổi giận. Hắn ta lê hai cái chân gãy từ giường gỗ xuống, bò từ nhà vệ sinh vào nhà chính, chỉ vào mũi Đại tẩu và hai tỷ muội mắng xối xả, buộc cha nhất định phải có câu trả lời thỏa đáng.
Diệp Vượng Sơn không quan tâm sống chết của nữ nhi nhưng lại xem con út như mạng. Thanh Hà cầm cục đá muốn đập chết Đại tẩu nên cha hắn ta đành phải sai Nhị ca đến Vương gia trang mời Tam tỷ và Tam tỷ phủ về nhà một chuyến, trả lại công đạo cho các nàng trước mặt hai vị tỷ tỷ.
Đây là lần đầu tiên Diệp Đệ nhìn thấy Diệp Gia từ sau khi nàng xảy ra chuyện.
Quả nhiên cảm giác lần trước không hề sai, cuối cùng Tam tỷ của nàng ấy cũng có hiểu biết hơn rồi. Diệp Đệ đứng trong góc nhìn Diệp Gia, nàng ấy luôn có cảm giác Tam tỷ đã biến thành một người khác. Nhưng nàng ấy cũng chẳng quan tâm tại sao Tam tỷ lại trở nên như vậy, đó hoàn toàn không phải chuyện xấu. Diệp Đệ ác ý nghĩ, chẳng thà Tam tỷ hãy đòi lại tất cả những thứ Trương Xuân Phân đã lấy trộm từ trước đến giờ quay về!
Nhưng Diệp Đệ cũng hiểu rõ hai tỷ muội đều thuộc dạng Tỳ Hưu, thứ gì đã vào trong miệng bọn họ rồi thì đừng hòng đòi lại được.
Diệp Gia quả thực rất giỏi, chỉ dăm ba câu đã hỏi rõ ngọn ngành mọi chuyện. Diệp Đệ ngẫm nghĩ, cuối cùng lại chạy vào phòng tìm Diệp Viên.
Mặc dù Diệp Đệ cảm thấy Tam tỷ đang đứng ngoài kia thật lạ lãm nhưng nếu người trong nhà không ai cảm thấy thì nàng ấy cũng không nói gì, Đi theo Diệp Gia vào phòng, chỉ thấy Diệp Gia nhìn Diệp Viên một lúc lâu, ánh mắt sâu thắm. Vừa hỏi một câu Diệp Viên đã đỏ mặt như máu. Nhìn Tứ tỷ mặt đỏ như mông khỉ đằng kia, nghe nàng ấy nói muốn gả cho nam tử đã hủy hoại sự trong sạch của mình, một cảm giác kỳ quái chợt dâng lên trong lòng Diệp Đệ.
Nàng ấy ngước mắt nhìn Diệp Gia đang tỏ vẻ hiểu rõ mọi chuyện, môi mím chặt. Diệp Đệ biết sự trong sạch của Tứ tỷ đã bị nam nhân kia hủy hoại, gả cho hắn là chuyện tốt nhất, nhưng trong tiềm thức nàng ấy cứ cảm thấy chuyện này không đúng lắm, tại sao lại thế?
Nhưng nàng ấy lại không thể giải thích nổi tại sao, cuối cùng chỉ đành nhìn Diệp Gia.
"Được rồi, muội đã nghĩ như vậy thì ta sẽ đến Vu gia thôn." Diệp Gia đứng dậy, lặng lẽ nhìn Diệp Viên rồi nói: "Nhưng muội phải suy nghĩ thật kỹ, từ lúc xảy ra chuyện đến giờ đã qua mấy ngày mà người kia còn chưa đến Diệp gia câu hôn. Trong lòng muội phải hiểu rõ nguyên nhan.
Không biết có phải là ảo giác hay không, Diệp Đệ cảm thấy vừa rồi Tam tỷ thoáng thất vọng. Nàng ấy không biết tại sao Diệp Gia lại thất vọng, dường như bên trong có một loại cảm xúc nào đó. Nàng ấy đứng im một bên như cái cọc gỗ. Bị Diệp Gia nhìn như vậy, Diệp Viên cảm thấy rất xấu hổ, nàng ấy đỏ mặt như sắp khóc. Diệp Đệ bất lực, chỉ đành ngồi xuống nhỏ giọng dỗ dành. Diệp Gia thì không nói gì mà đi thẳng ra ngoài.
Diệp Đệ nhìn chằm chằm bóng lưng Diệp Gia, một suy nghĩ kỳ lạ chợt nảy lên trong đầu. Trong nhà không thể nương tựa vào ai được nữa, nàng ấy có nên nương tựa vào Tam tỷ không?
Nhưng ý nghĩ này nhanh chóng bị nàng ấy gạt đi, Chu gia cũng nghèo đói, lấy đâu ra lương thực cho nàng ấy ăn.
Cuối cùng vẫn không tìm được nam nhân đã hủy hoại Diệp Viên, nhưng ít nhất vẫn có chút thu hoạch.