Chương 817: Diệp Ngũ Muội Và Liễu Nguyên (11)
Chương 817: Diệp Ngũ Muội Và Liễu Nguyên (11)Chương 817: Diệp Ngũ Muội Và Liễu Nguyên (11)
Cả ngày lẫn đêm nàng ấy đều sống trong lo lắng sợ hãi, nghe nói bọn mã phi kia đã tàn sát hết toàn bộ sinh mạng trong thôn Vu gia. Tất cả cô nương và tiểu phụ nhân ở nơi đó đều bị hại, nghe được tin này, nàng ấy sốt ruột đến mức khóe miệng đều phồng rộp cả lên. Nơi Tứ tỷ gả đến chính là thôn Vu gia, cũng không biết hiện giờ người ở bên đó thế nào rồi.
Nàng ấy vô cùng lo lắng, định sẽ sai nam gia đỉnh trong nhà chạy qua bên đó một chuyến. Nhưng Diệp Thanh Hà lại sống chết đóng chặt cửa, căn bản là không đồng ý. Trái lại thì cháu trai thứ hai của Đại phòng lại cam tâm tình nguyện đi, nhưng nó vừa mới ra khỏi cửa phòng thì đã bị Diệp Trương thị cho một cái tát lôi trở về: "Diep Đệ, ngươi muốn chết thì tự mà đi tìm chết đi! Đừng có gieo họa lên người nhi tử của ta! Hiện giờ còn chưa biết bọn mã phỉ bên ngoài thế nào rồi, vậy mà ngươi lại xúi giục tôn tử của lão Diệp gia đi vào hang sói, ta thấy ngươi có phải là chán sống rồi hay không hả?”
"Cha ơi chal" Bởi vì lần trước phải chịu thua thiệt nên Diệp Trương thị đã dồn nén một bụng lửa giận mãi không tiêu tán từ lâu, lúc này có thể nói là nàng ta đã chờ được cơ hội để phản đòn: "Người không quản lý cái đồ nuôi tốn cơm tốn gạo* này hay sao? Nha đầu thối tha này đã không biết bảo vệ người trong nhà đã đành, ấy vậy mà khuỷu tay lại còn chìa ra ngoài** nữa đấy!"
(*) Nguyên văn là 赔钱货 (Bồi tiền hóa), nghĩa đen là chỉ món hàng lỗ, phải bù thêm tiền. Nghĩa bóng là cách gọi người con gái với ý mắng mỏ, xúc phạm thời trước, ý chỉ người được cha mẹ tốn tiền của nuôi nấng nhưng nuôi lớn xong lại không được ích lợi gì.
(**) Khuỷu tay chỉa ra ngoài: Theo lẽ thường, khuỷu tay chỉ gập vào trong, nhưng khuỷu tay lại chìa ra ngoài, ví với giúp người ngoài mà không giúp bản hay người nội bộ trong nhà, hơn nữa còn làm tổn hại đến lợi ích của người có quan hệ mật thiết với mình.
Bây giờ người trong toàn thôn Diệp gia đều đang nâng cao cảnh giác với bọn mã phỉ, không dám vô duyên vô cớ đi chọc thêm phiền phức, chỉ lo sẽ chọc tới một ổ mã phỉ ập đến hại toàn bộ người trong thôn. Diệp Vượng Sơn vừa nghe được mấy câu thêm mắm dặm muối của Diệp Trương thị thì lửa giận trong lòng đã bừng bừng dâng lên từng chút từng chút một. Ông ta giơ tay lên cho Diệp Đệ một cái tát, người cũng đã đánh rồi nhưng lại còn nổi khùng lên kêu Diệp Trương thị nhốt Diệp Đệ vào trong phòng: "Bản thân ngươi có hồ đồ thì cũng phải đàng hoàng trung thực một chút đi, đừng có hãm hại người trong nhàt"
Tuy đã đoán trước được rằng Diệp Vượng Sơn sẽ không mạo hiểm dan thân vào chốn hiểm nguy vì Diệp Viện đâu, nhưng khi tận tai nghe thấy ông ta nói những lời như vậy thì Diệp Đệ vẫn cảm thấy khinh bỉ ông ta.
Nàng ấy thật sự không thể tiếp tục ở lại cái nhà này được nữa...
Bọn mã phỉ đến cướp bóc một lần rồi rời đi, nhưng người trong Diệp gia trang vẫn ẩn náu đến mấy ngày liền. Thấy đám mã phỉ kia không tới nữa thì người người nhà nhà trong thôn mới yên tâm đi ra khỏi hâm trú ẩn của nhà mình. Đã từ rất lâu, Diệp Đệ không còn nói lời nào với người trong nhà nữa, mỗi ngày đều vùi đầu vào làm việc.
Nhưng ngược lại Diệp Tô thị lại gọi nàng ấy ra một bên, vừa lau nước mắt vừa lén lút bảo nàng ấy đi tới thôn Vu gia nghe ngóng tin tức một chút xem sao. Diệp Đệ vô cảm nhìn mẫu thân ruột thịt của mình đang mắt mũi đỏ ửng trước mặt, nàng ấy biết trong nhà là cha mình làm chủ, tính nết mẫu thân nàng ấy vốn mềm yếu nhu nhược, bà ấy có nói gì cũng vô ích. Nhưng nàng ấy vẫn không có cách nào khống chế được cơn phẫn nộ của bản thân, oán trách Diệp Tô thị không bảo vệ các nàng, chỉ lo sống cho bản thân mà không màng đến mấy người nữ nhi.