Chuong 89: Thit De Lam Com That Ngon (6)
Chuong 89: Thit De Lam Com That Ngon (6)Chuong 89: Thit De Lam Com That Ngon (6)
Thật ra cà rốt phải bo vào sau, nhưng Diệp Gia không thích mùi vị của cà rốt sống, luôn cảm thấy khó ăn. Nhưng không bỏ cà rốt vào thì lại giống như thiếu gì đó, cho nên cố ý bỏ vào xào trước, muốn khiến nó mềm nát chút. Nàng làm phiên bản đơn giản, vốn là để nhà mình ăn, tất nhiên không cần làm quá cầu kì. Nhưng mà thứ này cũng không khó, thêm nước vào là có thể nấu nồi lớn.
Mùi thơm thật là thơm, lửa vẫn cháy, mùi thơm đến mức có thể giết chết người. Dù cách xa nhau nhưng hàng xóm cũng không nhịn được mà tới hỏi thăm Diệp Gia ở nhà nấu món gì ngon. Diệp Gia trả lời qua loa vài câu cho qua. Nhuy Tả Nhi thèm đến mức không đuổi theo dê con nữa, mong chờ đưa cổ nhìn vào bếp lồ ở bên cạnh cửa phòng bếp. Cái mũi nhỏ khẽ hít, nước bọt cũng chảy ra.
"Đợi." Diệp Gia nhéo khuôn mặt mêm mại non nớt của cô bé một cái: "Lat nữa cho Nhuy Tả Nhi của chúng ta ăn trước một bát."
Nhụy Tả Nhi hoan hô một tiếng, ôm đùi Diệp Gia không ngừng hô thẩm nương tốt.
Không thể không nói, người phương nam vẫn thích ăn cơm. Khi mùi thơm của gạo truyền tới Diệp Gia cũng ngứa ngáy trong lòng. Nấu xong tắt bếp, lại chịu khó một nén nhanh mới mở nắp. Vừa mở nắp nồi, Dư thị và Nhuy Tả Nhi đều thò đầu sang nhìn. Nhuy tả Nhi dùng đôi bàn tay ngắn ngủi nắm lấy mép bếp và kiêng chân nhìn. Diệp Gia dùng xẻng xúc thịt cừu bên dưới lên, vừa xúc mùi thơm bay khắp nơi.
Thịt dê bắt cơm trông không đẹp nhưng ăn vô cùng ngon. Dư thị ăn cũng cảm thấy nhà mình có thể đi bán cơm.
"Đừng." Diệp Gia ăn một rưỡi thực không ăn được nữa, chống bàn đứng lên đi đi lại lại: "Thứ này quá tốn xông, trên trấn mọi người mua không nổi. Đồ tốt nhà mình ăn một chút là đủ rồi, buôn bán thì không được."
Dư thị cũng chỉ nói một chút, không thì cắt hưng cừ kia cũng đủ bọn hắn ăn một bầu.
Diệp Gia suy nghĩ một lát lại múc một chén lớn thịt dê bắt cơm, đưa qua cho lão thái thái sát vách. Mặc dù đồ là nhà mình làm, nhưng nơi này là nông thôn xa xôi, có chút đồ ăn cho hàng xóm một chút, tương lai có vấn đề gì cũng có người giúp đỡ. Để tránh phải giống như nàng khi vừa đến đây, Chu gia xảy ra chuyện, một mình dư thị lau nước mắt, không có ai giúp đỡ.
Lão thái thái sát vách từ lúc Diệp Gia mượn rượu sau đó cũng bắt đầu qua lại, làm bánh củ cải làm bánh rau hẹ, thỉnh thoảng Chu gia làm món gì ngon cũng sẽ đưa qua cho bà ấy một bát. Lão thái thái kia cũng có qua có lại, con trai con dâu trong nhà làm món gì cũng sẽ đưa chút cho Chu gia.
Qua lại như vậy ba tháng, bây giờ quan hệ cũng thân thiết chút. Thấy Diệp Gia lại bưng qua một bát đồ ăn, mặt mo cười nở hoa.
Nhưng mà cũng trùng hợp, khi Diệp Gia qua đưa đồ ăn gặp được con trai của lão thái thái cũng có mặt. Con trai của lão thái thái là hán tử tây bắc điển hình, vừa cao vừa khỏe, vô cùng khôi ngô. Không biết là làm công việc gì, trông dáng vẻ vô cùng hung hãn. Nhi tử hiếm khi về nhà một chuyến, lão thái thái vui vẻ trong lòng, nhịn không được nhiều lời với Diệp Gia.
Hóa ra, nhi tử này của lão thái thái làm việc cho thương đội. bình thường áp tiêu với người ta, đi con đường phía tây kia, rất lợi hại.
Làm việc cho thương đội, lại còn là người áp tiêu đi con đường phía tây kia, tâm tư Diệp Gia lập tức hoạt động. Đúng lúc đại hán kia nghe thấy ngoài phòng có tiếng nói chuyện ra nhìn thử, thấy người tới nhà thì lên tiếng chào hỏi. Diệp Gia giống như thuận miệng hỏi đại hán làm việc cho thương đội nhà ai, chạy được tiêu gì.
Nhà lão thái thái họ Vương, là người trong họ của thôn trưởng Vương gia thôn. Nhắc đến Vương gia ở trong thôn cũng được xem là thế gia vọng tộc, trong hơn hai trăm hộ dân có một nửa là họ Vương. Lại có quan hệ thân thích, cùng một chi đến năm đời.