Làm Gối Ôm Cho Hào Môn Chó Dại

Chương 7


Thay quần áo xong, Hàn Thịnh từ phòng ngủ đi ra liền thấy Trì Thược đang ngồi trong phòng bếp an tĩnh ăn cơm.

Thanh niên gò má xinh đẹp, chỉ ngồi ở chỗ đó, cũng đã có khí tức thanh nhuận, giống như cậu đem đến cho căn nhà không hề có sinh khí này của Hàn Thịnh một tia sinh cơ phồn thịnh.

Loại khí tức này khiến cho Hàn Thịnh đang đứng yên ở cạnh cửa, cũng có chút luyến tiếc không muốn rời khỏi nơi an lành này.

Hàn Thịnh đi tới gần bàn ăn, lên tiếng đánh vỡ bình tĩnh khiến người khác quyến luyến này.

"Một lát nữa sau khi ăn xong, tài xế sẽ đưa cậu trở về." Ánh mắt của Hàn Thịnh lại rơi xuống trên đôi môi của Trì Thược.

Như là vừa mới phát hiện, đôi môi của thanh niên có hình dáng rất đẹp.

Mà lúc này bởi vì Trì Thược vừa mới uống nước xong, trên bờ môi nhạt màu của cậu còn dính chút nước.

Vì vậy, liền khiến cho đôi môi cánh hoa kia lập tức tràn đầy thủy quang liễm diễm.

Đột nhiên lại xuất hiện mê người.


Hàn Thịnh ánh mắt càng thêm tối tăm.

Nhưng mà đồng sắc của hắn vốn dĩ đậm màu, cho nên xem như lúc này con ngươi có biến hóa, thì Trì Thược vẫn không phát hiện ra được.

Trì Thược sở dĩ sẽ lưu lại nơi này ăn bữa sáng, mà không phải lập tức rời đi chính là vì có một chuyện muốn hỏi Hàn Thịnh.

Lời nói đến bên khóe môi, nhưng cậu lại thấy Hàn Thịnh giống như lập tức phải ra cửa.

Trì Thược sờ sờ môi, cuối cùng chỉ là đem đôi đũa trong tay phải nắm chặt một chút.

Tình huống như vậy trước đây cậu chưa từng gặp qua, cho nên cũng không có bất kì kinh nghiệm gì để cậu so sánh.

Hàn Thịnh đột nhiên quá phận như vậy, khiến trong lòng Trì Thược có chút lui bước cùng trốn tránh.

Trì Thược không nói gì, chỉ gật đầu ừ một tiếng.

Hàn Thịnh cũng thoáng gật đầu, liền xoay người rời đi.

Cửa phòng vừa mở ra, liền lập tức được đóng lại.

Trì Thược quay đầu lại tiếp tục ăn cơm.

Cho dù là động tác hay thần sắc, thì cậu đều biểu hiện đến vô cùng bình tĩnh, không hề có chút dị thường nào.

Nhưng chỉ có mình cậu biết, vào giờ phút này, trong lòng cậu cũng không có nhiều bình tĩnh như vậy.

Vừa nãy, lúc Hàn Thịnh cùng cậu nói lời từ biệt.

Người kia nói hắn phải đi trước, Trì Thược cảm thấy ngoài kinh ngạc còn có kì quái.


Cậu cũng không biết sao lại như vậy, thế nhưng cậu lại có thể nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt nghiêm túc của hắn.

Lúc Hàn Thịnh cười, khóe miệng rõ ràng không có bất kì độ cong nào.

Nhưng Trì Thược chính là biết được đối phương tâm tình không tệ.

Mà nguyên nhân của việc không tệ kia, thì Trì Thược không hề hoài nghi, chính là bởi vì cậu.

Xem toàn bộ trạng thái tinh thần của Hàn Thịnh, hẳn là tối hôm qua hắn ngủ rất ngon.

Trì Thược nhớ tới việc, người này từng cho cậu xem qua báo cáo kiểm tra của bệnh viện, trên đó xác minh việc hắn có chứng mất ngủ rất nghiêm trọng.

Mới vừa rồi trên bàn ăn, hai người ở khoảng cách gần như vậy.

Trì Thược liền phát hiện, tơ máu trong đôi mắt Hàn Thịnh không cũng không còn dày đặc như trước kia nữa.

Cho nên, thân thể của cậu đối với Hàn Thịnh mà nói, thực sự có tác dụng trị liệu chứng mất ngủ.

Trì Thược mang một bụng đầy tâm tư mà tự hỏi.

Không biết đ ĩa rau đã bị cậu ăn hết từ khi nào, nhưng Trì Thược lại chỉ một mực ăn cơm.

Dì giúp việc từ phòng bếp đi ra, thấy Trì Thược đang mất tập trung liền muốn nhắc nhở cậu một chút, nhưng ngẫm lại vẫn là thôi.


Sợ chính mình quá mức nhiệt tình, sẽ đem đứa nhỏ này dọa sợ.

Bà vẫn là lần đầu tiên thấy Hàn Thịnh dẫn người khác về nhà, hơn nữa ngày hôm qua còn là ôm trở về.

Thấy thái độ đối xử của Hàn Thịnh với thanh niên, hiển nhiên là cực kì để ý đứa bé này.

Tuy rằng người Hàn Thịnh yêu thích là nam, nhưng nam nữ thì cũng chẳng sao cả.

Dù sao, vẫn tốt hơn việc Hàn Thịnh chỉ có một mình.

Hơn nữa, chỉ bằng vào khuôn mặt tuấn tú của thanh niên này, cũng đủ để khiến người khác lần đầu tiên thấy cậu, trong lòng liền không khỏi sinh ra yêu thích.

.

Đọc t.

Bình Luận (0)
Comment