Thả lỏng tinh thần, nhận lực lượng thông tin mà Viết Hoàng cấy vào, nàng nhất thời trấn động mãnh liệt trừng mắt nhìn hắn như có truyện khó hiểu.
"Lục Tinh Hạ Phẩm Công Pháp". Miệng nhỏ run run, ánh mắt có kinh hô, có cảm động, nàng nhìn Việt Hoàng chằm chằm.
Hiển nhiên nàng hiểu được cấp độ khủng bố của công pháo này. Đạt đến Lục Tinh, phải biết đây là công pháp của cường giả cấp độ nào.
Bạch Ngân Thế Gia của nàng tuy chỉ là một gia tộc nhỏ bé ở Đông Tịnh Đấu, nhưng nhờ có công pháp trấn gia, đạt đến Ngũ Tinh Hạ Phẩm cũng được coi là có vị thế ở nơi đây.
Mà không nói không rằng, Việt Hoàng cho nàng một bộ công pháp đạt đến Lục Tinh mạnh hơn cả công pháp của gia tộc nàng.
Đừng nói là Yêu Nhiên, ngay cả Việt Hoàng cũng là mộng bực, phải biết, công pháp Hồn tu của hắn mới chỉ đạt đến Tam Tinh thôi đấy, vậy mà hắn lại cho nàng công pháp tận đến Lục Tinh.
Bất quá không hiểu vì sao tìm công pháp Hồn Tu thực sự mất quá nhiều lực lượng tinh thần. Lần đó phải chảy cả mồ hôi tìm kiếm hắn mới có được công pháp Tam Tinhh, Ảo Lượng Hồn Kinh "
Mà công pháp Chân tu giới hạn thực lực của hắn lại có thể cho hắn tìm công pháp lên đến Lục Tinh, bất quá lực lượng tinh thần của hắn cũng tiêu hao không ít.
Hiển nhiên với kinh nghiệm chơi game của mình, hắn phải tìm cho nàng một công pháp khủng bố, ngoài mặt thì ra vẻ giận dỗi chán ghét nàng, nhưng thực ra hắn biết nàng là một nữ tử tốt, hiển nhiên không bạc đãi nàng.
" Quỳ Gia Công Pháp ". Vẫn còn chưa tin thứ mình đang có, môi nàng khẽ rung lên.
Thấy vật hắn cũng tiếp lời.
" Không sai, Quỳ Gia Công Pháp là công pháp trấn môn của Quỳ gia, một gia tộc nổi tiếng với công pháp thiên về tu luyện Băng thuộc tính, "
Khác với các mảnh đại lục khác, Tinh Đấu Đại Lục này tu sĩ không có cái thứ gọi là linh căn ví dụ: Hỏa linh căn, Thủy Linh căn.. Tu sĩ ở đây công pháp thuộc tính nào cũng có thể học được, bất quá..
Thiên phú tu luyện của mỗi tu sĩ đều nằm ở Huệ Căn của mỗi người. Mỗi tu sĩ, trời sinh đều có một Huệ căn, hình dáng Huệ căn sẽ ảnh hưởng đến thiên phú tu luyện công pháp của mỗi người
Dựa vào hình dáng Huệ căn, có thể xác định công pháp mà mình có thiên phú tu luyện tốt, công pháp mình có thiên phú tu luyện tồi.
Hiển nhiên, tu sĩ hoàn toàn có thể tu luyện những công pháp mình không có thiên phú tu luyện, bất quá, hiệu quả sẽ không được cao.
Lần trước khi Yêu Nhiên kích phát Chân lực tím nhạt của mình Việt Hoàng đã vô tình thấy được hình dáng Huệ căn của nàng, chứ bình thường rất khó để có thể xác định Huệ căn của một tu sĩ.
Mà Việt Hoàng không biết là tốt hay xấu, vì Huệ căn của hắn không phải trời sinh mà là hình thành trong quá trình nặn thân thể của hắn, hình dáng của nó có thể gọi là một màu cam đỏ không hình dạng.
Không có hình dạng, tức là có thể nói hắn không có thiên phú học tốt một loại công pháp nào bất quá cũng không có công pháp nào mà hắn học quá tệ. Tức là mọi công pháp hắn đều có thể học đến một trạng thái bình thường, không tốt cũng không tệ.
" Tại sao ngươi lại giúp ta nhiều như vậy? "
Công pháp Băng thuộc tính, hiển nhiên Yêu Nhiên hiểu được hắn chuẩn bị là cho nàng, vì nàng cũng biết được Huệ căn của mình thích hợp luyện tập nó, hắn vậy mà là chuẩn bị cho nàng, nhất thời ánh mắt có chút nhu tình hỏi hắn.
Việt Hoàng có tính toán rất nhiều, công pháp của nàng là của Quỳ Gia, một gia tộc nằm ở Đại Lục khác, hiển nhiên nàng dùng sẽ không bị bọn hắn phát giác, vì đạt đến Lục Tinh hiển nhiên là một công pháp trấn môn.
Tự nhiên một nữ nhân có được công pháp của họ hiển nhiên sẽ bị chú ý, mà Việt Hoàng sau khi nghe được câu nói có chút nhu tình của nàng nhất thời cười ma mãnh, ôm lấy eo mĩ nữ nâng lên cằm xinh.
" Thân thể nàng giờ là của ta, hiển nhiên phải đối đãi với nó thật tốt chứ "
Biết rằng mình bị trêu ghẹo, bất quá nàng cũng không thể làm gì, thân thể nàng giờ là của hắn.
" Mà đúng rồi, tiểu thị nữ nàng có phải cũng là nên làm ấm giường cho ta rồi không ". Nói rồi hắn tham lam hít lấy mùi thơm nữ nhân, mặt đưa xuống hôn nhẹ lên cổ nàng.
Yêu Nhiên toàn thân trấn động, ta chân run lẩy bẩy, nàng muốn đẩy hắn ra nhưng thân thể này quả thực thuộc về hắn hắn, nàng không có quyền phản kháng, nhất thời chỉ biết run rẩy kêu lên.
" Ngươi.. ngươi muốn sao.. ". Hiển nhiên lần này nàng đã hết lí do để ngăn cản hắn.
Thấy tình cảnh như vậy Việt Hoàng chỉ cười khẽ liền rời khỏi người nữ nhân, lại vẻ thanh cao lịch sự, tay chắp sau mông.
" Muộn rồi nàng cũng là nên nghỉ sớm đi ".
Nói rồi hắn một mạch quay bước ra khỏi phòng, để mặc Yêu Nhiên lại một mình.
Thấy bóng lưng hắn rời đi nàng biết mình bị khi dễ, bất quá không thể tức giận, nàng cảm thấy tên này quả thật là một Hảo nam nhân, tuy có lúc hắn lại ra vẻ một kẻ đê tiện, nhưng suy cho cùng vẫn đối xử vói nàng quá tốt.
Cũng đã tới thời gian giao dịch với Thương Bảo Hội, Việt Hoàng vốn định trước đó mấy hôm tới Hiệp Hội Luyện Dược để thu số hàng Phục Thương Đan trước.
Bất quá Đan Chắp sự đã nói tới lúc giao hang sẽ cho hắn mượn xe ngựa để vận chuyển, tới ngày giao dịch hắn sẽ từ Hiệp Hội vận chuyển tới Thương bảo Hội luôn.
Đến gần Hiệp Hội, quả nhiên hắn đã thấy bóng dáng một đoàn xe vận chuyển hàng hóa đứng trước cửa. Mỗi chiếc xe đều có Yêu thú dạng ngựa đạt tới Yêu Sĩ vận chuyển.
Đứng đầu đoàn xe Đan Chắn sự và Đại trưởng lão như đang chờ hắn.
" Đại Trưởng lão, Đan Chắp sự vất vả rồi "
" Tiểu đệ ngươi tới rồi'. Đan Chắp sự mặt tươi như hoa niềm nở đón hắn.
Khí thế lúc này trên người nàng giờ đã là Chân Hoàng cường giả, hiển nhiên đã vận dụng Phá Thăng Đan đột phá thành công.
"Hảo tiểu tử, hàng hóa của ngươi lão phu đã chuẩn bị đủ cả rồi"
"Đa tạ hai vị, Lam Thiên ta là có nợ với hai người rồi"
"Nợ nần gì chứ, là Hiệp Hội có nợ với ngươi, không chỉ Phục Thương Đan mà cả Phá Thăng Đan quý hiếm cũng tặng ta phương pháp, lần này Hiệp Hội phải cảm tạ ngươi rồi.
" Tiểu tử chỉ góp tài hèn sức mọn, sau này có phương pháp luyện Đan nào nhất định sẽ không quên Hiệp Hội "
" Được, quả nhiên Hảo tiểu tử, ha ha ha "
" Cũng không còn sớm ta cũng nên khởi hành. "Đan Chắp sự tươi cười Nhìn Việt Hoàng lên tiếng, không hiểu sao hắn cảm tưởng như nàng có âm mưu gì.
" Lam công tử quả nhiên đúng hẹn "
" Mạn Kiều Chắp sự quá lời rồi, ta chỉ là giữ trữ tín "
Ngay trước cổng Thương Bảo hội to lớn nhất cái vùng này, Man kiều đã đứng chờ hắn từ lâu.
Vẫn khí chất vẫn trang phục tông màu đỏ của nàng, chỉ là mái tóc hôm trước còn đen vậy mà giờ cũng đã là màu đỏ chót.
Hắn cũng không lấy làm lạ, gần đây khi ra ngoài cách xa Bạch Ngân gia một chút h, ắn liền để ý có một số người có những màu tóc rất nổi bật, không phải đen tuyền nữa.
Sau khi tìm hiểu đôi chút, hắn biết được khu vực Bạch ngân gia tọa lạc là nơi dân số có màu tóc đen huyền sinh sống, thực chất màu tóc nhân loại nơi đây rất phong phú, có đủ các loại màu hỗn hợp di truyền.
Mạn Kiều, hôm đó có làm việc ở khu nhân loại có màu tóc đen, có lẽ đã dùng bí pháp đổi màu tóc một chút để đỡ nổi bật, hiện tại đã cách xa chỗ đó, vả lại đang ở Thương Bảo Hội hiển nhiên không cần đổi màu tóc làm gì.
Không trậm chễ hắn liền ra hiệu Đan Chắp sự đi theo mở hàng ra, từng lô Phục Thương Đan tỏa ra khí chất nồng đậm cả một vùng.
Ánh mắt mấy người Thương Bảo Hội quả nhiên trầm mặc nhìn chăm chú đống Đan dược, Phục Thương Đan vậy mà đã xuất thế trở lại.
Vì lợi ích vụ làm ăn này, Việt Hoàng có nói với Đan Chắp sự chưa đưa Phục Thương Đan ra thị trường vội.
Vì vậy hiển nhiên đây là lần đầu Thương bảo Hội nhìn thấy Phục Thương Đan rồi.
" Lam công tử quả nhiên là người trữ tín, xin đợi Thương Hội tính toán "', nói song Mạn Kiều nhanh chóng cho ngươi tính toàn giá trị số Đan dược.
Sau một hồi cuối cùng cũng song.
" Của công tử Chín trăm tám hai Ngân Tệ Thượng Phẩm, bất quá đây là vụ làm an đầu giữa hai bên, Thương Hội xin trả với giá một trăm Ngân Tệ Cực Phẩm, mời nhận cho.
Một Nghìn Ngân Tệ Thượng Phẩm quy ra mới được một trăm Ngân Tệ Cực Phẩm, mà giờ chỉ Chín trăm Ngân Tệ Thượng Phẩm đã đổi được, hiển nhiên lần này hắn được ưu ái, bất quá với tâm tính của một doanh nhân hắn liền nhân số Ngân tệ mà không khách khí.
"Lần này giao dịch với lam công tử thành công, hi vọng sẽ có lần sau"
"Hiển nhien, hiển nhiên rồi, ta còn rất nhiều thứ muốn giao dịch với Thương Hội, nhất định sẽ tái ngộ"
Mạn Kiều và Việt hoàn khách khí trò truyện, hiển nhiên là hai tay doanh nhân, bọn họ hiểu được quy tắc lễ nghĩa này.
Nhìn theo bước chân đoàn người Việt Hoàng, Man Kiều ánh mắt sắc xảo nhì hắn, miệng cười mỉm.
"Đã xác thực hắn chính là Lam Thiên của Thiên Sơn Tiên Phái"
"Đúng thưa Mạn Kiều Chắp sự"
Sau khi xác nhận thông tin, miệng nàng thầm cười quyến rũ.
"Nếu vậy thì thật bất ngờ, thiếu chủ phế vật của Thiên Sơn Tiên Phái ngày nào đây sao"
Nhìn món tiền trong nhẫn trữ Vật, Việt Hoàng âm thầm cười mỉm, nếu so với thế giới cũ thì ở đây kiếm tiền quả thực dễ hơn rất nhiều.
Bất quá từ nãy tới giờ không hiểu vì sao có cảm giác Đan Chấp sự đang nhìn mình vẻ soi mói, loại bỏ khả năng nàng đang nhìn tiền của hắn, bất quá hắn cũng đành hỏi.
"Đan Chắp sự, có chuyện gì sao?"
Mà Đan Chắp sự như đạt được mực đích liền tươi cười trả lời "
" Để đệ đệ phát hiện rồi, quả thực gần đây tỷ tỷ có chuyện phiền muộn'
"Chắp sự cứ nói, nếu giúp được ta sẽ hết lòng"
"Nghe được câu này của đệ, ta yên tâm rồi"
"Chả là gần đây nhan sắc ta có chút già nua, trên mặt có đầy vết nhăn, quả thực phiền muộn"
Đan chắp sự liền mặt màu ủ rũ, thở dài.
Mà Việt Hoàng thì banh mắt ra nhìn, thậm trí xa Luân nhã kích hoạt, nhìn mỏi mắt cũng không thấy vết nhăn nào, hiển nhiên hắn hiểu được vị tỷ tỷ này đang cố gắng ra vẻ phiền muộn lừa hắn.
"Đan Chắp sự nói quá, ta có thấy vết nhăn nào đâu"
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!