Dị Hỏa
Hiển nhiên, đây chính là một thứ làm hắn vô cùng trấn kinh.
Hắn đã chuyển sinh qua dị giới đã được một thời gian dài rồi, Dị thuộc tính, hắn được biết về nó sơ qua trong Minh Đạo Tiểu Các.
Bất quá tuy chỉ tìm hiểu về nó chút ít, nhưng hắ lại vô cùng thích thú khi biết về loại năng lượng tự nhiên này.
Được biết từ khi Đại Lục mới khai thiên lập địa, trời đất sinh ra nguyên tố, nguyên tố cứ thế phát triển sinh ra mọi thứ trên đời: Đất đai, cây cối, biển cả..
Cũng như loài vật, trong hàng triệu con thiên nga lông trắng cũng có một con long đen. Nguyên tố cứ thế phát triển, đôi khi lâm vào những điều kiện dị thường mà biến dị bản thể tạo thành dị thuộc tính.
Dị Hỏa là một trong nhưng dị nguyên tố của trời đất do hỏa hệ biến dị mà thành, lực lượng do dị Hỏa mang lại vượt xa với lực lượng hỏa hệ bình thường.
Tương truyền rằng người có được Dị Hỏa không chỉ tu vi đề thăng mãnh liệt, mà còn nhận được lực lượng quyền năng của nó. Đối với tu sĩ để mà nói sẽ như Hổ mọc thêm cánh.
Không miên mang hồi lâu Việt Hoàng bất chợt điên cuồng tìm kiếm, Dị Hỏa vô cùng quý giá, với tính cách của hắn hiển nhiên không thể bỏ qua đồ tốt như thếrồi.
Không phải tự nhiên hắn chỉ hời hợt về vấn đề tìm hiểu về Dị Hỏa, vì việc tìm kiếm dị thuộc tính trong thiên địa là quá mức khó khăn đối với hắn hiện tại.
Bây giờ thông tin về Dị Hỏa lại ngay trong căn phòng này, đương nhiên hắn phải sốt sắng tìm kiếm rồi.
Tìm kiếm hồi lâu, cuối cùng thứ đó cũng đập vào mắt hắn, một chiếc hộp nhỏ dùng để chứa quyển trục bên trong. Nguyệt Âm liền dùng thần thức xác nhận, quả nhiên thứ bên trong là thứ họ cần tìm.
Không chậm trễ Nguyệt Âm lên tiếng.
"Nơi này không tiện ở lâu mau rời khỏi"
"Được"
"Có người đột nhập"
Tiếng kêu thất thanh của đám người ở của Bạch Ngân Thế Gia làm thân ảnh hai người vừa mới ra khỏi cửa kích động.
"Chạy"
Nhanh chóng thi triển Huyền Ảnh Lăng Vi Bộ, thân ảnh hai người nhanh chóng biến mất.
Lao qua từng dãy nhà, Nguyệt Âm vậy mà cả kinh, thiếu chủ phế vật của nàng vậy mà đang bám sát nút nàng.
Mặc dù nàng có thể mọc cánh phá không bay đi bất quá làm vậy quá mức lộ liễu, nhưng dù vậy nàng không ngờ với tu vi của mình mà hắn vẫn bắt kịp.
"Nhanh, thư phòng của ta"
Ra hiệu về phía thư phòng của mình, Nguyệt Âm trong tình cảnh này cũng không được nghĩ quá nhiều, mà theo hắn.
Đóng xầm cửa thu phòng của mình lại, Việt Hoàng vội vã hướng Nguyệt Âm nói.
"Tìm nơi chốn, bọn chúng sẽ tới đây đầu tiên"
"Tại sao?". Nguyệt Âm thắc mắc.
"Ta là người ngoại tộc, bọn chúng sẽ chú ý ta đầu tiên"
"Vậy sao còn vào đây"
"Không về đây bọn chúng không thấy ta trong phòng ắt hắn sẽ nghi ngờ ta"
Nhìn qua cửa một lúc rồi Việt Hoàng nhanh chóng tiếp tục nói với Nguyệt Âm.
"Nhanh lên, tu vi hiện tại của cô là gì?"
Thấy dáng vẻ vội vã của hắn cô cũng trả lời lập tức
"Chân Tôn Sơ Kì"
"Tốt quá rồi, mau vào trong tủ trốn"
Nguyệt Âm nhíu mày không hiểu nói.
"Thiếu chủ biết ta tu vi đến tận Chân Tôn mà vẫn bảo ta trốn sao, cho dù cả Bạch Ngân Thế Gia hợp lại ta cũng có thể đối phó"
Nàng nói vậy quả thực không sai, Chân Tôn là một trong những cấp đô khó đột phá nhất cũng là một trong những cột mốc quan trọng của tu sĩ.
Cường giả đã đạt đến cấp độ này hiển nhiên chính là có thể xưng vương xưng bá, bất quá..
"Nếu cô thực sự đối đầu Bạch Ngân gia, có người nhận ra cô, danh tiếng của môn phái sẽ không được tốt"
Nguyệt Âm lần này thực sự nhu nhược rồi, chỉ tại từ nãy tơi giờ thiếu chủ của nàng là người chỉ đạo mọi truyện khiến nàng có chút khó chịu.
Bình thường chính là nàng mới la người chỉ đạo, nhất thời làm nàng không suy nghĩ thấu đáo.
Thiên Sơn Tiên Phái trước nay làm việc âm thầm không rầm rộ, đắc tội người ngoài, nếu quả thực làm lớn truyện ở đây, danh sự của môn phái quả nhiên bị ảnh hưởng.
Hiểu vấn đề nàng cũng chỉ còn cách chốn trong tủ quần áo của hắn.
"Rầm!" Tiếng cánh cửa bật ra đanh thép.
Tam trưởng lão cùng mấy tên cường giả mạnh mẽ xông vào phòng Việt Hoàng.
"Tiểu Thiên ngươi có thấy tên nào vừa qua đây không"
Việt Hoàng làm bộ mặc mộng bực, khó hiểu.
"Ta không thấy, có truyện gì sao"
Tam trưởng lão cũng là vẫn vẻ uy nghi đó.
"Bảo khố vừa có kẻ đột nhập"
Việt Hoàng diễn bộ mặt kinh hô.
"Ra là thế, Tam trưởng lão nãy giờ ta ở đây quả thực không có thấy ai"
"Ngươi nói dối, chỉ có ngươi ở đây là kẻ ngoại tộc, ở đây chỉ có ngươi có khả năng nhất"
Thân ảnh tên nam tử vừa lên tiếng chính là Mộng Hổ, hiển nhiên là tên này còn cay cú vụ thua hắn ở trận tỉ thí.
"Có hay không Tam trưởng lão dùng thần thức quét qua một lần là biết thôi".
Đương nhiên Tam trưởng lão không đợi hắn nhắc, từ nãy tới giờ đã dùng thần thức quét hết căn phòng này rồi, nhíu mặt thở dài hắn lên tiếng.
"Chúng ta đi"
Bất quá tên Mộng Hổ dai dẳng vẫn không chịu đi.
"Khoan đã Đại trưởng lão, tại sao không trực tiếp tìm kiếm"
Nói song câu này Việt Hoàng nhanh trí làm ra vẻ che miệng cười, khiến tên Mộng Hổ tức điên.
"Ngươi cười cái gì"
Mà Tam trưởng lão cũng là nhíu mày lại, không hiểu sao tên Mộng Hổ Gia tộc hắn lại ngu tới vậy.
Việt Hoàng cười nhạo lên tiếng.
"Tam trưởng lão chính là cường Giả mạnh nhất ở đây với tu vi của mình dưới Chân Tôn cường giả chắc chắn có thể phát hiện ra có kẻ gần đây"
Mộng Hổ liền lên tiếng như thét.
"Vậy đúng rồi chắc chắn ở đây có cường giả Chân Tôn ở đây"
Lần này thậm trí có mấy kẻ đi theo hắn cũng cười lên trong vẻ khó hiểu của Mộng Hổ.
Tam trưởng lão thở dài một hơi nói:
"Nếu cường giả Chân Tôn đang ở đây, đừng nói ta, ngay cả Bạch Ngân Thế Gia hợp sức còn khó lòng đối phó việc gì phải trốn".
Nói song hắn hừ mạnh rồi rời đi, mà tên Mộng Hổ cũng là nhận ra sự ngu dốt của mình chỉ đành âm thầm chạy theo.
Được một hồi lâu sau, khi không còn động tĩnh gì, Việt Hoàng mới ra hiệu cho Nguyệt Âm ra.
Nàng thực sự khó chịu, tình cảnh vừa rồi ngay cả nàng cũng không biết làm sao đối phó, vậy mà Việt Hoàng lại có thể nhanh chóng đuổi bọn họ đi.
"Nhanh kiểm tra cuốn trục". Việt Hoàng lên tiếng phá đi phút ngẩn ngơ của nàng.
Hắn mở chiếc hộp ra, nhất thời hắn có một giây ngưng trọng, bất quá vẫn bình thản lấy ra một quyển trục đưa cho Nguyệt Âm kiểm trứng.
"Đây đúng là tin tức Dị Hỏa"
Lần này xem ra không uổng công bọn họ rồi, thực sự đã có được tin tức của loại Dị nguyên tố này.
Cẩn thân thu hồi quyển trục, nàng quay phắt ra phía cửa tuy không nhìn hắn nhưng cũng nói ra.
"Nhiệm vụ của chúng ta xem như hoàn thành, thiếu chủ không cần ở lại đây nữa, mau theo ta quay về môn phái".
Nhưng không được như ý nàng, Việt Hoàng không định đi khỏi.
"Cô về trước đi, ở đây ta vẫn còn truyện phải giải quyết"
Câu nói của hắn không hiểu sao nhất thời làm nàng tức giận, bất quá khi định mặc kệ hắn rời đi thì nàng trững lại.
Mà Việt Hoàng cũng hơi tò mò, rõ rang đã thấy nàng quyết đi đi rồi lại đứng im.
Đứng quay lưng về phía hắn một lúc, nàng cũng nói ra.
"Thiếu chủ, tu vi của người"
Nghe song câu hỏi của nàng, hắn cũng ngẩn ngơ rồi nhẹ mỉm cười.
"Cuối cùng cô cũng nói ra, ta còn đang không hiểu bao giờ cô mới chịu hỏi câu đấy, ta đã để lộ quá nhiều rồi"
"Thiếu chủ nói như vậy là" Nàng liền quay mặt sang hỏi hắn.
"Không sai, bổn thiếu chủ có thể tu luyện được, hơn nữa còn là Chân Hồn song tu".
Nói rồi hắn bộc phát khí thế Chân tu và Hồn tu của mình.
Mắt đẹp của Nguyệt Âm khẽ rung, thiếu chủ của nàng lại còn là một Hồn tu mạnh mẽ.
"Chuyện này là sao thiếu chủ, tại sao người phải dấu tu vi của mình, nếu như tu luyện từ nhỏ, thiếu chủ có lẽ đã là đại thiên tài của môn phái"
Nghe nàng nói vậy hắn liền cười nhạt.
"Ta che dấu là muốn biết lòng dạ của mấy lão cáo già trong tiên phái thế nào, đáng tiếc vậy mà ta suýt bị độc chết mà không hay".
"Thiếu chủ nói sao, có kẻ hạ độc với người"
Việt Hoàng liền tiến đến chỗ nàng, ánh mắt sắc lẹm, tay cầm lấy tay nàng, mặt dí sát mặt nàng "
" Phải, bổn thiếu chủ chính là muốn điều tra kẻ nào dám động thủ với ta ".
Thấy ánh mắt và biểu hiện của hắn vậy mà khiến nàng có chút run rẩy, bất quá vẫn nhìn chằm chằm hắn.
" Không phải thiên tài trẻ tuổi của môn phái, Nguyệt Âm cô nương đây luôn nhìn ta với ánh mắt xem thường hay sao, thấy bổn thiếu chủ hiện giờ không tốt. "
Ánh mắt nàng có chút rung lên, tuy là hồi xưa không hềcó ý khinh thường hắn, bất quá nhìn hắn với vẻ là một tên ăn hại nàng thừa nhận"
"Sao thế, không nói được lời nào sao, chẳng nhẽ cô cũng cùng một hội vói lũ đấy"
"Không có, thiếu chủ hiểu lầm rồi, ta thực sự không có"
Nguyệt Âm lần này thự sự bị hắn dọa cho rung người rồi, ám hại thiếu chủ quả thực nàng không làm việc này.
"Vậy sao, chứng minh đi"
Nói rồi tay còn lại của hắn lướt trên khuôn mặt nõn nà của Nguyệt Âm rồi dừng lại trước môi nàng.
"Thiếu.. thiếu chủ có ý gì?"
"Được đệ nhất mĩ nữ Tiên Sơn Tiên Phái làm ấm giường, quả thật vinh hạnh cho ta"
Nghe song câu nói này của Việt Hoàng, thái độ sợ sệt của Nguyệt Âm như biến đâu mất, sắc mặt nàng tối xầm lại, Việt Hoàng nhận ra có cái gì đó không ổn.
Đột nhiên tay đang bị Việt Hoàng giữ chặt vậy mà bắt ngược lại tay hắn nắm chặt.
"Tên khốn kiếp Lam Thiên nhà ngươi, đừng được nước làm tới"
Đau điếng, Việt Hoàng thế chủ động mất hoàn tay còn lại cố gắng nới lỏng cổ tay đang bị bóp của mình ".
" Không phải ngươi là thiếu chủ bà nương đã xử ngươi từ lâu rồi "
" Hồi nhỏ dám xem trộm bà nương tắm, bắt chịu trách n hiệm thì ra sức từ trối vậy mà giờ đòi bà nương làm ấm giường, nằm mơ "
Nói rồi quăng Việt Hoàng xang một bên rồi thân ảnh biến mất giữa căn phòng.
Một tay cầm cổ tay vừa bị hành hạ kia, Việt Hoàng đứng dậy nhìn theo khung ảnh nữ nhân kia đi mất, miệng cười nhẹ.
" Lam Thiên A Lam Thiên, huynh cũng gan thật đấy dám nhìn trộm con gái nhà người ta tắm rồi còn không chịu trách nhiệm "
Nói rôi hắn cũng đánh sự chú ý của mình ra chỗ khác. Từ trong tay lấy ra quyển trục đã đưa cho Nguyệt Âm vừa rồi.
" Xin lỗi nha Nguyệt Âm lão nương, ta mượn tạm nó vài hôm"