Trong phía rìa ngoài của khu rừng của Bách Dạ Sâm Lân thân ảnh một tên nam tử đứng như trời trồng mắt hướng về một cái cây nhỏ, bên dưới cái cây chính là phần mộ một người quen của hắn. Việt Hoàng đứng mắt hướng về cái cây nhỏ bé mọc giữa rừng nay.
"Huynh đệ hãy an nghỉ, mọi việc còn lại cứ để ta lo"
Tự nói với phần mộ kia rồi đứng thất thần một lúc, song hắn cũng chịu quay đầu đi khuất.
Chỉ thấy Việt Hoàng lúc này trông thật khác. Thân mắc bộ xiêm y của Lam Thiên, tóc của hắn lúc này đã bị cắt ngắn. Hắn tự cắt mái tóc dài tuyền của mình chỉ để dài đến má, ngôi tóc rẽ ba bảy, phần mái dài hơn hắn để che con mắt bên trái dị thường của mình. Hắn giờ trông thật tiêu soái.
Từ giờ hắn là Lam Thiên!
Thiên Sơn Tiên Phái, hắn phải trả thù cho người huynh đệ của mình, hiển nhiên Thiên Sơn Tiên Phái không phải ai cũng xấu xa, ngược lại sẽ có những người rất cao thượng, chỉ là thiên hạ luôn có những kẻ tiểu nhân. Việt Hoàng đương nhiên chỉ muốn tìm những kẻ này trả thù.
Lam Thiên huynh đệ hắn đã làm gì sai chứ, hắn vốn là kẻ không thể thăng tiến tu vi không thể ảnh hưởng tới địa vị bọn hắn trong phái, vậy hà cớ gì bọn tiểu nhân đó vẫn coi hắn như cái gai trong mắt, hà cớ gì lại rắp tâm hãm hại hắn. Nếu như đã muốn làm tiểu nhân Việt Hoàng không ngại trả thù bọn hắn!
Đi khuất bóng của cây nhỏ bé kia, hắn bỗng cảm giác được thứ gì đó, quá mức khủng bố, kẻ này mạnh hơn hắn rất nhiều. Hắn âm thầm rùng mình quan sát, thần thức của hắn quá mức yếu đuối trước khí thế này. Chỉ trong chốc lát, thân ảnh ngươi đó đã tiến sát đến người hắn từ lúc nào.
Nữ tử!
Chỉ thấy một bóng dáng nữ tử che nửa mặt hiện diện. Thân mặc một bộ Bạch y trắng màu sữa, phần trên để lộ bả vai trắng muốt cùng cái cổ thon dài, phía dưới là thân váy ngắn, hơi bó sát để lộ cặp chân dài miên man, một chân mang vớ đen dài tới bắp đùi. Tóc dài cột kiểu đuôi ngựa, mặt được che nửa bởi tấm vải xám, chỉ để lộ chân mày lá liễu ánh mắt sắc lẹm, chỉ là? , mắt đẹp như thế nhưng bên trong lại ẩn chứa một tia xem nhẹ Việt Hoàng như đã hiểu biết về hắn.
Phải, trên bộ y phục của cô cũng có một biểu tượng hình âm dương bát quái hai màu trắng đen, hắn nhận ra nữ tử này cũng thuộc Thiên Sơn Tiên Phái của Lam Thiên.
Nữ tử bỏ xuống lớp vải xám tre mặt, lúc này mới để lộ dung nhan tuyệt sắc của nàng, bờ môi nhỏ bé mềm mại nhưng như căng mọng của nàng kết hợp cùng màu son tím nhạt tao cho ta cảm giác yêu mị nhường nào.
Nhìn toàn cảnh, dung nhan nàng cũng là một nữ tử muốn khuynh thiên lập địa, thân nữ tử nhưng trí như nam nhân. Hiển nhiên thế giới này không trọng nam khinh nữ mà trọng người tu vi cao, khinh tu vi thấp. Nhưng một nữ tử mang khí chất thế này cũng thật làm hắn cảm phục.
"Lãnh Nguyệt Âm bái kiến thiếu chủ".
Quả nhiên đúng như dự đoán của Việt Hoàng, nữ nhân kia vậy mà cúi đầu với hắn. Nếu như là trước kia hắn sẽ vui vẻ mà đáp nhưng hiện tại bạn thân hắn vừa mất, hắn chỉ có thể mặt bình thản đáp lại.
"Không cần đa lễ". Cũng không biết cô ta có nhận ra hắn là giả hay không, hắn chỉ có thể bình tĩnh diễn như vậy.
Chỉ là nữ tử kia có vẻ không nhận ra mà bình thản ngẩng đầu lên.
"Thiếu chủ môn phái có nhiệm vụ cho người". Không miên man quan tâm đến hắn, nữ tử này liền đi thẳng vào vấn đề chính.
"Nhiệm vụ gì"
"Trà trộn vào Bạch Ngân thế gia"
Trà trộn vào Bạch Ngân thế gia? Hắn cảm thấy khó hiểu, đẳng cấp của thế lực Thiên Sơn Tiên Phái chắc chắn quá mực khủng bố, tại sao phải trà trộn làm nội gián của một thế lực khác. Mà nữ tử kia cũng có vẻ hiểu được suy nghĩ của Việt Hoàng bất quá làm ra vẻ không quan tâm hắn lắm. Hắn trong mắt cô không quá được đề cao tuy vậy cũng không phải khinh thường, chỉ là nhìn vào một kẻ không có tương lai mà thôi.
Mà hắn cũng không hỏi nhiều, chỉ âm thầm nghe theo chỉ điểm. Lam Thiên đuợc xem là một kẻ tu vi phế vật chỉ mãi dừng chân ở Chân Sĩ Sơ Kì, Nguyệt Âm chỉ cần dùng một chút thần thức là có thể nhìn thấu. Bất quá nàng như rất biết rõ hắn nên không hề tốn hơi nhìn thấu hắn mà hắn cũng không bộc phát khí thế ra ngoài nhất thời nàng cũng không biết hắn là giả. Phải biết tu vi Việt Hoàng là Chân Cơ Viên Mãn nếu nhận ra chắc chắn hắn sẽ bại lộ.
Sau một hồi nghe Nguyệt Âm nói sơ qua về nhiệm vụ, hắn cũng phần nào hiểu ra. Trà trộn vào Bạch Ngân thế gia mục tiêu để tìm một pháp bảo và nghe ngóng tình hình thế gia này. Nghe có vẻ Thiên Sơn Thần Phái tuy uy danh thiên hạ nhưng cách làm việc không hề tùy tiện, lấy uy thế đàn áp mà hành sự bí mật thần không biết quỷ không hay. Lần này có vẻ món pháp bảo kia rất quan trọng với Phái mà hắn cũng không được biết gì thêm.
"Sắp tới con gái của Đại trưởng lão Bạch Ngân thế gia sẽ đi qua, ta sẽ nhân cơ hội đó làm thân với nàng ta, trà trộn vào đó"
Nghe nói đoàn người hộ tống con gái Đại trưởng lão đang về đây chính là thời cơ thích hợp nhất.
"Thiếu chủ chỉ việc đến đó ta sẽ nghĩ cách để thiếu chủ có thể trà trộn vào".
Âm thầm suy nghĩ một hồi hắn liền đáp lại vẻ mặt cũng không quan tâm Nguyệt Âm lắm.
"Không cần ta đã có cách", Suy nghĩ một hồi rồi hắn nhìn Nguyệt Âm trả lời.
Cuối cùng nàng cũng trấn động rồi, từ trước tới nay thiếu chủ nhà mình và nàng ta hành sự không ít lần, lần nào hắn cũng chỉ biết nghe theo sự sắp xếp của nàng, vì hắn cũng chỉ là một tên ngây ngô không nhiều thủ đoạn, vậy mà hôm nay lại có kế sách mà thậm trí nàng còn chưa nghĩ ra.
Mà nói Lam Thiên thông minh cũng không sai, hắn chỉ vờ ngây ngô mà thôi ấy là chưa nói đến Việt Hoàng, kẻ gánh vác một tập đoàn lớn trí tuệ đâu chỉ bình thường.
"Cọc cạch", tiếng đoàn người ngựa đang đưa một chiếc kiệu đi về phía ngoài khu rừng. Người ngồi trên kiệu không ai khác chính là con gái của Đại trưởng lão Bạch Ngân thế gia, một thế lực tuy không lớn nhưng cũng không nhỏ ở phía Đông đại lục này.
Chợt dị biến phát sinh, thân ảnh của một nam tử bị trấn đến hộc máu mùm bay ra trước mặt đoàn người, theo sau đó là một thân ảnh nữ tử che nửa mặt. Hai người này chính là Nguyệt Âm và Việt Hoàng.
Mà đám người kia thấy vậy cũng ra tư thế đề phòng bảo vệ chiếc kiệu, hướng mắt tới Nguyệt Âm. Nữ tử thấy vậy lên tiếng.
"Để lại người các ngươi có thể đi tiếp".
Hiển nhiên nàng muốn là Việt Hoàng còn bọn người kia nàng không quan tâm. Chỉ là bọn người kia đang định rời đi thì như nghe lệnh của người ở trong kiệu, bọn họ đến trước mặt vây đến chỗ nữ nhân kia hiển nhiên là muốn cứu Việt Hoàng.
"Hừ" Nguyện Âm hừ mạnh rồi đạp không mọc cánh bay đi mất. Đấy chính là khả năng phi hành của tu sĩ đạt tới Chân Hoàng, liền có thể có Chân kĩ mọc cánh phi hành này. Nữ nhân này chắc cũng đã Chân Hoàng chỉ là trong số người hộ tống, cũng không phải không co cường giả cấp bậc này.
Thấy Nguyệt Âm bay đi mất, Việt Hoàng cũng bắt đầu ngồi dậy mắt hướng về phía người ngồi trong kiệu.
"Đa tạ ân công đã ra tay cứu giúp".
Người ngồi trong kiệu cũng không trả lời ngay mà vén lớp màn từ từ xuất hiện. Lại là mĩ nhân, từ lúc xang thế giới này, hắn đâu đâu cũng gặp là mĩ nhân, vị nữ tử này cũng vậy, dung nhan phải nói nghiêng nươc nghiêng thành. Mắt long lanh, chân mày lá liễu kết hợp cùng sống mũi cao sắc lẹm, thần thái cao trang, lịch thiệp, tóc dài đen tuyền búi không cao, phần đuôi để dài đến ngang lưng.
Thân mặc một bộ xam y trắng, hơi có màu hồng tím dài. Nhìn nàng như thể tiên nhân dáng trần mà thần thái của nàng chính là kiểu chuẩn mực tiểu thư đài các nhưng khí chất điềm tĩnh thanh cao.
Chỉ là ánh mắt hắn có chút co lại khi nhìn thấy đôi chân dài trắng bóc kia vậy mà đang ngồi trên xe lắn.
"Công tử không cần đa lễ, chỉ là thấy người hoạn nạn nhất thời ra tay tương trợ mà thôi". Cách nói truyện của nàng quả thật hết sức thanh cao không có chút nào khinh thường.
Bất quá Việt Hoàng cũng không muốn dừng lại ở đó, vai diễn vừa rồi của hắn và Nguyệt Âm là nhằm một mục đích.
"Ơn cứu mạng cao như núi, xin hãy cho ta ở lại theo hầu hạ ngươi".
Câu nói của hắn khiến nữ tử có chút động tâm mà đám người ở bên thì lại không thấy thế, chỉ thấy tên này cóc ghẻ mà đòi lấy lòng thiên nga, chưa gì đã đòi theo hầu một đại mĩ nhân như nàng. Bất quá:
"Công tử không cần làm vậy, ta chỉ tiện tay mà thôi". Nói rồi nàng quay trở vào trong.
Việt Hoàng hiển nhiên không định từ bỏ chỉ là hành động trở vào trong của nữ nhân kia chính là ý thẳng thừng từ chối hắn, nhất thời hắn cũng không thể làm điều gì.
Bỏ qua Việt Hoàng đang đứng ngóng bọn chúng, đoàn người lại tiếp tục lên đường, Việt Hoàng lúc này cũng là lâm vào thế bí, hắn đăm chiêu nghĩ xem ra phải dùng kế sách khác chỉ là..
Chưa đi được bao lâu, đoàn người bỗng dừng lại quay đầu rồi tiến về phía Việt Hoàng trong vẻ mộng bực của hắn. Nữ nhân kia một lần nữa xuất hiện.
"Công tử có muốn lập một giao kèo".
"Giao kèo?". Việt Hoàng là càng thêm khó hiểu.
"Làm nam nhân của ta!".
Phải nới ông trời như thấu hiểu ước nguyện của hắn vậy, thế nào mà lại thêm một nữ tử đòi làm vợ với hắn, quả thực quá ưu ái cho hắn rồi. Mà Việt Hoàng là khóe miệng co giật hiển nhiên, cái này vượt quá suy tính của hắn rồi. Nhất thời khó hiểu hướng về phía nữ nhân như hoa như ngọc kia:
"Nam nhân của nàng?"