Hắn phải bù đắp cho nàng, bù đắp tội lỗi hắn đã gây ra cho nàng.
Đây chính là ý định xuất hiện trong đầu Việt Hoàng, việc hôm đó suýt chút nữa chà đạp lên một nữ nhân mạnh mẽ đáng coi trọng như nàng khiến hắn không thể nào để yên.
Hắn phải bù đắp cho nàng bằng được, muốn thế…
…
Nam Tương Thành
Là một thành trì ở Ngoại Thành Đông Tinh Đấu, thành trì ở đây khá nhỏ bé, thế lực ở đây cũng không nhiều, mà có cũng chỉ là một vài gia tộc yếu ớt, đa phần đều là phàm nhân bình thường làm ăn sinh sống.
Vốn Việt Hoàng cùng Ỷ Vân muốn nhanh chóng tìm một thành trì mượn nhờ truyền tống trận trở về Nội Thành trị thương, bất quá nơi đây quá cổ lỗ sĩ, không có một truyền tống trận nào.
“Được rồi bỏ ta xuống đi.”
“Được không đó.”
Việt Hoàng cùng Ỷ Vân dừng chân tại giữa đường, nơi đây giống như một thị trấn nhỏ, hai bên đường người dân nô nức bày ra các quầy hàng, phía sau nữa chính là các quán ăn, tiệm thuốc.
“Yên tâm, nãy giờ điều khí ta cũng đi lại bình thường rồi.” Yến Ỷ Vân khẽ động trực tiếp leo xuống người Việt Hoàng.
“Đợi ở đây ta đi mua đan dược cho ngươi,’ không để Ỷ Vân nói câu nào hắn liền một mạch chạy vào tiệm thuốc bên cạnh.
Một hồi lâu sau hắn cũng trở ra, sắc mặt có chút không vui nhìn Ỷ Vân.
“Ở đây chỉ có Tứ Tinh Cực Phẩm đan dược là tốt nhất rồi, vét mãi cũng chỉ có hai viên.” Việt Hoàng hơi thở dài.
“Cũng được rồi đa ta.’ Không chút ngại ngùng Yến Ỷ Vân bỏ ha viên đan dược vào trong miệng.
Bất quá Tứ Phẩm đan dược đối với nàng không quá tác dụng, không thể nhanh chóng trong thời gian ngắn trị khỏi thương thế, nhưng ít nhất cũng giúp cho khí sắc nàng tốt lên rất nhiều rồi.
“Đến đây thôi, sau này gặp lại ta sẽ hậu lễ.” Yến Ỷ Vân lạnh lùng liền nhanh chóng bỏ đi.
Việt Hoàng có chút mộng bực, bộ nữ nhân này ghét ta hay gì, việc gì phải đi nhanh như vậy..
Nàng vừa bước đi được một đoạn Việt Hoàng lại trầm ngâm bước tới sánh vai bên nàng.
Vốn cũng định mặc kệ nhưng hồi lâu hắn vẫn thế như đỉa bám lấy nàng, khiến nàng có chút nhíu mày quay sang nãi thanh.
“Sao còn theo ta?”
“Ủa..sao ta không thể đi theo nàng.?” Việt Hoàng cười cợt đáp.
“Chúng ta đã không còn chuyện gì, sao còn phải đi theo.?” Ỷ Vân cắn lấy răng xinh, tỏ ra chút giận giữ.
“Cái gì”..nàng định bỏ ta đi thật sao?” Việt Hoàng vậy mà táo bạo chộp lấy bàn tay nàng áp lên ngực, mặt như sắp khóc.
Thấy thế nàng không khỏi mất tự nhiên, tức giận giằng lấy bàn tay đẩy nhẹ hắn ra.
“Ngươi làm gì?..lưu manh.”
Việt Hoàng bị đẩy một chút bất quá ánh mắt hắn lấp lóe, vậy mà giả bộ bị đánh bay ra một đoạn lăn quay trên nền đất trông rất chi chân thật.
Hành động đó không khỏi gây ra sự chú ý của người dâm xung quanh, họ liền nhao nhao tới xem trò vui.
Nhìn một màn của Việt Hoàng Ỷ Vân không khỏi nhìn lấy bàn tay mình, bộ nàng dùng lực mạnh thế sao?
‘Ối bà con cố bác, anh chị chú thím, chắt chút chít, cụ ông, cụ bà ơi..”
“Các vị hướng thân phụ lão xin hãy chứng dám..huhu…nương tử xinh đẹp lại đánh tôi nữa rồi.”
“Nương tử..” ánh mắt Ỷ Vân cả kinh nhìn lấy Việt Hoàng đang kêu gào thảm thiết.
Nhanh chóng, tiếng xôn xao ồn ào nổi lên, ánh mắt đều chĩa thẳng vào Yến Ỷ Vân đang thất kinh ,nương tử đánh phu quân đây là chuyện có một không hai để hóng đấy.
“Nương tử đánh phu quân..thật là.”
“Sao lại làm ra chuyện thế này chứ…”
“Có gì về đóng cửa bảo nhau bạn ơi…”
“Chắc chưa chơi đồ, sức đề kháng kém..”
“Các người nhầm rồi, ta với hắn..không phải.” mặc kệ Yến Ỷ Vân gào thét giải thích, dân chúng nơi đây vẫn thi nhau bàn tán đổ dồn ánh mắt vào nàng.
Việt Hoàng từ xa liền chạy lại ôm lấy một chân thon đẹp đang đeo vớ dài màu lam của nàng khóc rống.
“Nương tử ơi..huhu…nương tử à, ta sai rồi, lần sau ta không đòi nàng sinh con nữa, tha lỗi cho ta.”
“Ngươi..” Yến Ỷ Vân bất lực vốn định đá hắn ra bất quá nhiều ánh mắt đang nhìn nàng, Ỷ Vân đành quay mắt đi không dám động đậy.
Sau một hồi Việt Hoàng ôm lấy chân đẹp, mắt khẽ hướng lên, hai mắt dả bộ vậy mà đỏ ửng(diễn như thật)
“Chỉ cần nàng hứa tha cho ta, ta sẽ hảo hảo ngoan ngoãn với nàng.”
Yến Ỷ Vân quay lại nhìn hắn, mặt đăm đăm tức giận, chỉ là nhận thấy tình hình hiện tại rất nhạy cảm, nàng đành cắn lấy môi hồng, quay đi gặt nhẹ một tiếng: “Được”
Như nhận ra cá đã lọt lòng, Việt Hoàng lập tức đứng lên ôm lấy một cánh tay của nàng, mặt tươi cười hướng về phía dân chúng.
“Đa ta.đa tạ các vị hương thân phụ lão, phu thê chúng tôi làm lành rồi.”
Thấy sự việc được giải quyết đám đông cũng nhanh chóng rời đi, lúc sau cũng quay lại công việc đang dở, như chưa có chuyện gì?
“Đa tạ ..đa tạ a” Việt Hoàng đứng từ xa vẫn tươi cười rồi rít cảm ơn.
“Ngươi làm vậy có ỳ gì?.” Yến Ỷ Vân quay lại nhíu mày
“Có ý gì?,,nàng lại định đánh ta sao.” Việt Hoàng giả bộ, mặt mếu như sắp khóc.
“Hừ.” Biết trước ý định của hắn nàng chỉ đành gắt nhẹ.
Mặc dù không muốn nhưng Yến Ỷ Vân cũng đành để hắn ôm lấy cánh tay cùng nhau đi một hướng.
…
Chả mấy chốc trời cũng tối, vì phải thu liễm khí tức không thể phi hành chánh đả động đến hai lão quái Chân Vương kia, hai người chưa thể tìm đến thành trì tiếp theo để dùng truyền tống trận đành phải qua đêm ở một khách điếm.
“Cho ta một phòng”
“Ngươi.”
Nam tử vừa lên tiếng là Việt Hoàng, người còn lại chính là Yến Ỷ Vân chứ trả ai khác.
Tên nam nhân kia muốn nàng cùng hắn ở cùng một phòng, mười mươi là có ý đồ đê tiện chứ chả khác, chẳng nhẽ nàng lại để im.
Bất quá tên tiểu nhị như hiểu được vấn đề liền cười hì hì đưa cho Việt Hoàng đúng một chiếc chìa khóa, hiển nhiên một khóa chỉ có thể mở một phòng.
Ánh mắt nàng nhíu chặt nhìn Việt Hoàng bất quá chưa được bao lâu liền bị hắn kéo đi…
Cộp!
“Được rồi ta chữa thương cho cô.”
Căn phòng của khách sạn cũng chỉ là một căn phòng đơn giản gồm một chiếc bàn gỗ tròn nhỏ và một chiếc giường đơn, ngoài ra thì cũng chẳng có gì thêm.
Dù sao nơi đây cũng chỉ là nơi làm ăn của những dân phu, có khách điếm đã là tốt lắm rồi.
“Ngươi…thương thích của ta không cần phải dùng biện pháp đó.” Ngồi cạnh bàn, Ỷ Vân sau khi nghe Việt Hoàng nói muốn chữa trị liền gắt lớn.
Thấy thế hắn cũng không quá ngạc nhiên, tiểu tỷ tỷ này lại nhớ đến lần hắn dùng Dịch Cân Tiên Quyết cứu Mộ Dung Lục Thanh trong Thạch Động, ắt hẳn là sợ phải cởi áo cho hắn xem lưng.
Cũng ngồi xuống một cái ghế bên cạnh nàng, hắn dịch lại thật gần cười cợt: “Cô yên tâm, cũng đâu phải là ép độc ra ngoài không cần cởi y phục.
Dịch Cân Tiên Quyết thi triển, ngón chỏ và ngón giữa Việt Hoàng đan thành chỉ, luồng sáng nhè nhẹ tỏa ra đầu ngón tay, phút chốc Chân lực cuồn cuộn truyền vào nơi vết thương hông trái của Ỷ Vân.
“Ưm” Ỷ Vân rên lên một tiếng sung sướng.
Dịch cân Tiên Quyết căn bản là một món pháp quyết hỗ trợ rất lớn trong việc chữa trị thương thế của một Y Sư đã thành tiên.
Ngoài ép độc ra ngoài, dẫn động khí huyết trong cơ thể, còn có thể phối hợp với nhiều phương pháp chữa bệnh khác nhau, có Dịch Cân Tiên Quyết trong tay đối với Y sư mà nói chính là hổ mọc thêm cánh, bất quá Việt Hoàng không phải Y sư đâm ra hắn không thể phát huy hết diệu dụng của Dịch Cân Quyết.
Con mắt Việt Hoàng nhắm hờ, tinh thần tập trung chữa trị cho Ỷ Vân, Chân lực mát dịu liên tục xoa dịu thương thể của nàng.
Ánh mắt Ỷ Vân đăm chiêu nhìn lấy khuôn mặt hắn, tuy không quan tâm đến dung mạo nam nhân này lắm, nhưng nàng cũng chính là biết tên này rất tuấn tú, lúc nhìn trực diện ở khoảng cách này khiến thâm tâm nàng có chút ba động, dù sao nữ nhân nào chẳng thích ngắm zai đẹp.
“Ta tuấn tú lắm à.” Vẫn nhắm hờ mắt, Việt Hoàng cười cất lên.
“Hoang tưởng,” Ỷ Vân đỏ mặt lập tức quay xang phía khác không quan tâm.
Thu lại Chân lực điều động, Việt Hoàng nhàn nhạt mở mắt mỉm cười: “Tạm thời như vậy đã rất không tệ, có dùng Tiên Quyết thêm cũng không có tác dụng.”
“Đa tạ…” Ỷ Vân nhẹ gật đầu.
Việt Hoàng loay hoay lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật, thần thức tỏ ra quan sát..
Đây chính là Trữ Vật của Hạ Đô trước khi chết Việt Hoàng lấy ra, tài sản của một vị trưởng lão của một thế gia hiển nhiên rất không tồi.
“Chỉ có như vậy?’ Việt Hoàng ngao ngán.
Bên trong cũng có chút kha khá tiền, năm tấm thẻ Ngân Kim tương đương năm Ngân Tệ Cực Phẩm, một số công pháp Tứ Tinh Ngũ Tinh Các loại, ngoài ra cũng chả có pháp bảo hay đan dược gì? Không nghĩ được Tông Môn có thể xuất ra Tỏa Không Phù lại có vị trưởng lão nghèo như vậy.
“Ta muốn hỏi ngươi một chuyện?” Yến Ỷ Vân nãy giờ quan sát hắn bất chợt lên tiếng.
“Ỷ Vân cô nương cứ nói?”
Hít một ngụm khí Yến Ỷ Vân mắt trở nên ngưng trọng “Chúng ta thật sự chưa gặp nhau?”
Việt Hoàng hơi nhíu mày, hắn và nàng chỉ gặp qua một lần ở Ngoại Thành Bạch Ngân Gia, lần đó hắn còn che mặt vậy mà nữ nhân này có cảm ngộ hắn mãnh liệt như vậy sao?
“Chưa từng…bất quá sao cô nương lại hỏi vậy, đây là lần thứ hai rồi.”
Khuôn mặt Ỷ Vân tuy hiện chút mất mát nhưng theo thái độ lại đang thở một tiếng trút đi nặng trĩu trong lòng lúc sau mới lắc đầu không có gì.
Bỗng nhiên Việt Hoàng cười mỉm, tay chợt vồ lấy ngọc thủ của nàng.
“Ngươi làm gì?” Theo bả năng nàng cố giật lại bất quá lại không thể, thực lực của nàng hiện tại chưa khôi phục.
“Cho ta xem Huệ Căn của cô.” Việt Hoàng mỉm cười trấn an.
“Ta thấy thiên phú của cô không tệ, trong tầng lớp trẻ chính là thiên tài trong thiên tài, không đột phá được Chân Tôn có lẽ là do nội tình bên trong.
Yến ỷ Vân có chút suy tư nhưng rồi thấy ánh mắt chân thật của hắn nàng liền nhàn nhạt thi triển Chân lực mở ra Huệ Căn.
Nhắm hờ đôi mắt, xuất hiện trong đầu Việt Hoàng là một cơn lốc xoáy màu lam, lốc xoáy mãnh liệt, bên trong lòng cơn xoáy từng tia lôi dực ngạo nghễ gầm thét giữa cơn cuồng phong.
Việt Hoàng nhíu mày lúc sau nhàn nhạt mở mắt nhìn lấy Ỷ Vân như để xác nhận.
“Cô nghĩ Huệ Căn của cô là Gì?”
Nghe thế Ỷ Vân có chút suy tư khó hiểu bất quá cũng nhanh chóng nói ra: “Huệ Căn Thanh Phong.”
“Quả nhiên.” Việt Hoàng thầm cười tay chắp sau lưng rời khỏi ghế ghỗ bước đi thanh thản.
“Chẳng nhẽ không phải?” yến Ỷ Vân nhíu lấy lông mày.
“Ta nghĩ thiên phú của cô không phải là thua kém gì so với hai vị Thiếu Tông Chủ kia nên mới không đột phá được Chân Tôn..”
“Ý ngươi là sao?”
Yến Ỷ Vân đứng bật dậy, việc đột phá Chân Tôn khiến nàng buồn bực vô cùng, nàng chăm chỉ tu luyện, điên cuồng hấp thụ tài nguyên, cố gắng không biết bao nhiêu đoạn thời gian với ước muốn đột phá Chân Tôn kì vậy mà lúc này vẫn chưa thể đột phá được bình cảnh khiến nàng từ lâu đã sinh ra cảm giác bỏ cuộc.
Nàng biết Việt Hoàng không phải dạng nói cho ai phong, nàng biết hắn thực sự không đơn giản, lúc này nghe hắn nói thế bản thân đột nhiên xuất hiện một tia chờ mong, xuất hiện ý nghĩ việc đột phá bình cảnh của nàng có hi vọng.
…
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!