Cuộc sống coi như bình an vô sự, cứ thế ở chung đã hơn một tuần lễ.
Một tuần sau, một hôm, Sơ Đỉnh Văn tuyên bố với Mục Thu, mọi thủ tục đã làm xong, anh ta cũng đã thông báo ra bên ngoài, nói Mục Yên đã xuất ngoại rồi.
Nói cách khác, hiện tại Mục Thu có thể rời khỏi đây bất cứ lúc nào.
Sơ Đỉnh Văn ở trong phòng sách nói chuyện này với Mục Thu, trong phòng nhất thời không ai lên tiếng, yên lặng đến nổi có thể nghe thấy tiếng hít thở.
Mục Thu đứng nơi đó, mặt không biếu cảm lắng nghe.
“Tiểu Mục….” Sơ Đỉnh Văn mở miệng, lại không biết nên nói gì, đánh dừng lại.
“Vâng.” Mục Thu cười cười với Sơ Đỉnh Văn: “Tôi biết rồi, phiền ngài rồi, cảm ơn ngài.” Cô nói xong, cúi người thật thấp: “Tiên sinh, tôi đi thu dọn này nọ, ngày mai đi.”
“…Ngày mai tôi sẽ bảo tiểu Lưu đưa cô về.” Sơ Đỉnh Văn nói xong, nói không rõ biểu cảm của anh ta giờ phút này.
“Cảm ơn. Tiên sinh, tôi về phòng trước.” Mục Thu nói xong cũng không chờ Sơ Đỉnh Van trả lơi, liền trực tiếp rời khỏi phòng sách.
A a, kết thúc, kết thúc cũng tốt. khoảng thời gian ngắn này, cũng coi như một trải nghiệm khác của bản thân đi? Cô nghĩ thế, chợt cảm thấy khoảng thời gian ở lại nhà họ Sơ cũng không có thống khổ như vậy.
Thật ra, vẫn có giá trị kỉ niệm. dù cô không biết nên nhớ gì.
Sơ Đông về nhà, người đầu tiên nhìn đến chính là Mục Thu, cô đang ngồi bên cửa sổ, tay cầm tách trà ngẩn người.
“Em về rồi.” đại tiểu thư không ai quan tâm mất hứng nói với nữ sinh đang ngẩn người bên cửa sổ.
“Ừm…” Mục Thu vẫn nhìn ngoài cửa sổ, tùy tiện đáp một tiếng, trả lời cực kì sơ xài.
“Hừ.” đại tiểu thư khó chịu, bỏ túi sách xuống, hất tóc, trở về phòng làm bài tập
Nhìn chằm chằm sách giáo khoa Tiếng Anh trước mắt. nhin những từ tiếng Anh mình sớm đã thuộc lòng, trong đầu Sơ Đông trống rỗng, tay quay bút linh hoạt.
Cô nhỏ đã xem tran này hơn nửa tiếng, giờ phút này dáng ve của cô nhìn qua vô cùng nghiêm túc, nhưng thật ra,cô chẳng hề xem vào từ tiếng Anh trong sách.
“Trời ạ phiền chết mà!” cô nhỏ bất chợt phiền chán ném bút trong tay, ném xuống sách Tiếng Anh trước mặt, chán nản vòng tới vòng lui trong phòng.
Bài tập Tiếng Anh làm xong rồi, bài tập Toán cũng làm xong rồi, ở trường bản thân cũng đã chuẩn bị bài cho tiết Ngữ Văn ngày mai rồi, không có gì khó khăn, ngày mai chắc chắn không có vấn đề. Ba yêu cầu mình học tiết tài chính và kinh tế cũng không có khó khăn, gần đây hình như không có khó khăn gì, thế đã không có khó khăn gì, bây giờ cô đang buồn phiền gì chứ? Hiện tại cả Mục Yên đáng ghét kia cũng không chọc mình ghét, cô rốt cuộc đang bực cái gì?!
“Rốt cuộc mình đang bực cái gì chứ minh thật sự là phiền chết mà!” Đại tiểu thư ôm đầu thống khổ kêu ca. Thật muốn chạy đến trên ban công kêu rên.
Lại nói, cô nhỏ thật sự chạy đến ban công, đương nhiên, cô không có kêu rên.
Phòng của cô và Mục Thu cùng một tầng, đúng lúc đối diện sân trong, đứng trên ban công có thể thưởng thức toàn bộ vườn hoa. Phong cảnh vô cùng đẹp.
Sơ Đông đứng trên ban công ngẩn người, sau đó cô nhỏ nhìn thấy Mục Thu đang ở trong vườn hoa bên dưới. Hiện tại là mùa hạ, hoa hướng dương trong vườn nở rực rở nhất, Mục Thu ở giữa một rừng hoa hướng dương, không biết đang làm gì, mặt hoa to to hướng về phía Mục Thu, trên mặt Mục Thu sạch sẽ thanh thấu(yên tĩnh-thấu đáo), mang theo chút tươi cười, tóc dài cột ở phía sau, hướng mặt hoa lên. Hoa hướng dương màu vàng, lá cây màu xanh lá đậm, tôn lên vẻ mặt thanh thấu của Mục Thu, Sơ Đông đứng trên ban công nhin Mục Thu nghĩ, cô nhỏ ma xui quỷ khiến nghĩ, cô nhỏ chẳng hiểu ra sao, đầu óc động kinh nghĩ.
Thật ra, chị ta cũng rất đẹp. Nhìn nhìn, liền cảm thấy tâm trạng dường như tốt lên rất nhiều. Vì thế cô nhỏ cứ vậy mà đứng, nhìn, đến khi trời tối rồi, đến khi Mục Thu vào nhà, biến mắt khỏi vườn hoa.
Thật ra chị ta cũng không phải quá đáng ghét, chỉ là hơi đáng ghét mà thôi. Nhưng mà, thấy chị ta cũng sắp rời đi rồi, minh liền ít chán ghét chị ta chút đi. O(∩_∩)O~
Buối tối 6:30. Nữ giúp việc lên kêu Sơ Đông xuống lầu dùng bữa tối.
Lúc Sơ Đông xuống lầu, không nhìn thấy Mục Thu. Nhưng lại nhìn thấy Sơ Đỉnh Văn hiếm khi thấy ngồi ở trên sofa xem tivi,. Thấy Sơ Đông xuống lầu, cười vẫy vẫy ta với cô nhỏ.
“Dạ?” Sơ Đông đi đến ngồi cạnh Sơ Đỉnh Văn, buồn bực nhìn trái nhìn phải.
“Tìm gì vậy?” Sơ Đỉnh Văn mở miệng.
“Sao không thấy Mục Yên?” kì quái hỏi.
“Tiểu Mục đang nấu cơm trong bếp, sao con có thể gọi trực tiếp tên người lớn?” Sơ Đỉnh Văn nói, hơi hơi nhíu mày, nhưng không có tức giận.
“Là dì ấy khăng khăng bảo con gọi dì ấy là Mục Yên!” Sơ Đông khó chịu, cô nhỏ cũng không nói dối. “Ví sao Mục Yên phải xuống bếp?”
“Hôm nay Tiểu Mục muốn tự tay làm bữa tối cho chúng ta.” Sơ Đỉnh qua nói thật tùy ý, nhưng Sơ Đông ở bên cạnh từng nếm qua đau khổ lại nhảy dựng lên.
“Dì ấy muốn làm cơm? Vì sao? Ba ba sao có thể để dì ấy nấu cơm?!” Như vậy ăn sẽ chết người, cô không muốn lặp lại nữa đâu! Lần này có lẻ mình sẽ chết thật quá.
Sơ Đỉnh Văn cười vén tóc trước trán Sơ Đông, thản nhiên nói: “Con để Tiểu Mục làm đi, không có gì.” Đây đã là lần cuối cùng, cô ấy muốn làm, mặc kệ bên trong có gì anh ta cũng bằng lòng ăn.
“Hừ! dù sao đến lúc đó bị tiêu chảy cũng không liên quan đến con.” Sơ Đông chính là không thích ba mình quan tâm Mục Thu như vậy, nổi giận.
Sơ Đỉnh Văn vẫn chỉ quan tâm tóc, cười mà không đáp.
Không lâu sau, nhóm nữ giúp việc bưng một mâm thức ăn đơn giản từ nhà bếp lên. Vừa sắp xếp tốt rồi Mục Thu cũng từ trong bếp bước ra. Nhìn hai người ngồi trên sofa, cười nói: “Ăn cơm thôi.”
Hai người quay đầu nhìn cô một cái, đều từ sofa ngồi dậy.
Trên bàn cơm, Sơ Đĩnh Văn nhìn chén của Sơ Đông hỏi: “Đông Đông, con không khỏe sao? Sao ăn ít vậy?”
Sơ Đông không khỏi đưa mắt nhìn về phía Mục Thu, sau đó mới nói: “Hôm nay Kế Hoa Thanh mời con ăn bánh ngọt, con chưa đói bụng.” Vừa nói, vừa cẩn thận xới cơm trong chén, cẩn thận như thể không phải ăn cơm, mà là đang dò mìn:))
Sơ Đỉnh Văn tỏ vẻ hiểu rõ, sau đó lại có chút tiếc hận nói: “Hiếm khi dì tiểu Mục của con tự mình xuống bếp như hôm nay, vậy thì mỗi thứ ăn một chút đi.” Có lẻ sau bữa ăn này, sẽ không có cơ hội ăn nữa.
“Dạ.” Sơ Đông cúi đầu trả lời. ánh mắt lại nhìn về phía Mục Thu.
Chính vì là cơm chị ta làm, nên cô mới không dám ăn đó! Trong lòng nghĩ thế, nhin ba mình ngồi đó chậm rãi ăn, rất muốn nhắc nhở ba đừng ăn quá nhiều, nhưng không biết nên nói thế nào, hơn nữa dù nói ra, ba mình cũng sẽ tuyệt đối không tin.
—_—|||
“….” Thật bực bội mà. Ba ba đừng ăn, ăn rồi sẽ tiêu chảy!
Không nhịn được lại nhìn thoáng qua Mục Thu.
“!” đúng lúc phát hiện đối phương cũng đang nhìn mình. Lập tức tiến vào tình trạng báo động. trừng mắt đối phương.
“A…” Nhưng đối phương đột nhiên nhẹ nhàng mỉm cười, nụ cười kia, Sơ Đông không biết phải diễn tả thế nào, nhưng mà, rất đẹp, chính là cười rất đẹp.
Cúi đầu. khúm núm xới hạt cơm.
Thật ra Mục Thu đã sớm phát hiện ra đại tiểu thư này đang liếc mình, chẳng qua mình luôn tận lực không nhìn tới. khi lần thứ ba đại tiểu thư nhìn về phía mình, cô rốt cuộc không nhịn được nhìn lại. sau đó nhìn thấy ánh mắt đề phòng của đại tiểu thư, không cần đầu óc cũng biết đại tiểu thư này đang nghĩ gì. Xem ra lần trước mình bỏ thuốc cỏ lẻ đủ mạnh, sức ảnh hưởng đủ sâu sắc.
Mục Thu chợt cảm thấy có chút buồn cười. có lẻ vì mình sắp rời đi, nên thấy bộ dáng đề phòng này của đại tiểu thư liền cảm thấy thú vị. Thông thường khi sắp phải rời đi, sẽ cảm thấy một số người, một số việc trong lúc nhất thời trở nên đáng yêu. Vì thế cô thật sự nở nụ cười. Ánh mắt sáng cong lên, môi mỏng vẽ ra một độ cong, má trái hiện lên một lúm đồng tiền nhợt nhạt.
Thật muốn nói với đại tiểu thư đồ ăn lần này tuyệt đối ăn vào không bị tiêu chảy đâu, nghĩ lại, hay cứ làm kẻ xấu đừng nói với cô nhỏ, thỉnh thoảng bị đói, cũng không phải chuyện xấu.
Buổi tối Sơ Đỉnh Văn còn có công việc phải xử lý, ăn xong liền trở về phòng làm việc. Trong phòng khách rộng lớn chỉ còn lại Sơ Đông và Mục Thu, ngồi ở trên sofa buồn chán xem tivi.
“Muốn xem gì?” Mục Thu cầm điều khiển từ xa, phá lệ hỏi Sơ Đông.
“Hả?” Sơ Đông bị hỏi bất chợt như chịu phải đả kích, há to miệng, không có phản ứng.
Mục Thu cười cười: “Hay là muốn xem kênh tài chính và kinh tế?” sau khi hai người gặp nhau, lần đầu tiên xem tivi Sơ Đông đã lựa chọn kênh đó, tuy rằng rất nhanh đã bị đổi kênh.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Sơ Đông đỏ hồng, vùng dậy lớn tiếng nói: “Tôi mới không thèm xem, tôi muốn xem chuyên mục khảo cổ!”
“Được, vậy xem khảo cổ đi.” Mục Thu không có đấu võ mồm với Sơ Đông, mỉm cười như trước, nghe lời mở kênh 10 truyền hình trung ương.
“….” Sơ Đông nhìn Mục Thu, rối rắm.
Lúc xem tivi đến giữ chừng, Mục Thu đứng dậy.
“Này! Mục Yên! Chị muốn làm gì?!” Sơ Đông lập tức hỏi.
“Hử?Tôi?” có hơi không phản ứng kịp. ngẩn người mới phản ứng lại, gọi Mục Yên chính là gọi mình, nói: “Tôi đói bụng, vào bếp, em có muốn ăn gì không?”
Đại tiểu thư cũng cực kì đói bụng, nhưng lại không chịu hạ mặt nói ‘muốn’. vì thế hất mặt nói: “Tôi mới không thèm ăn! Buổi tối ăn nhiều như vậy sau này ngực lớn như chị thì làm sao đây!”
“…” —_—||| hai chuyện này rõ ràng không có liên quan gì đến nhau nha: “Được được, vậy em cứ ở đó đi.” Mục Thu trợn mắt, tự mình vào bếp.
“Hừ!” Sơ Đông nhìn bóng lưng Mục Thu, vẻ mặt oán niệm.
Vì không dám ăn cơm chiều, nên bây giờ….rất đói~~~
Thời gian Mục Thu đi rất dài.
“Ăn đồ mà cũng chậm như vậy! chậm gần chết! bộ ngon lắm sao! Buổi tối còn ăn này nọ! như đứa con nít!” đại tiểu thư hiểu rõ mình cũng là tiểu quỷ, nhìn chằm chằm xương khô trong tivi, oán hận lảm nhảm.
Mục Thu cầm hai miếng sandwich trong tay, một ly sữa, ra khỏi bếp, buồn cười nghe đại tiểu thư lảm nhảm.
Đi đến trước sofa ngồi xuống.
Sơ Đông oán hận nhìn chằm chằm……đồ ăn trong tay Mục Thu.
Mục Thu nhịn cười, đưa đồ ăn tới trước mặt Sơ Đông.
“Tôi không thèm!” còn chưa mở miệng nói, đã bị đại tiểu thư giành trước.
“À? Tôi đâu phải làm cho em ăn đâu.” Đặt đồ ăn lên bàn trà, Mục Thu bắt đầu ăn từ từ.
“-_-# ”
“….” Từ sau khi vào nhà họ Sơ, mình liền thường hay bị người ta trừng mắt lúc ăn này nò.
Mục Thu chậm rãi ăn xong một miếng sandwich, sau đó chậm rãi đứng dậy.
“Chị muốn làm gì?!”
Nhướng đuôi lông mày: “Đương nhiên đi ngủ.”
“Ăn no liền ngủ! Heo!” tức giận nói.
Mục Thu trực tiếp bơ, đi thẳng lên lầu.
“Không được lãng phí đồ ăn!” đại tiểu thư tiếp tục tức giận nói.
“….” Mục Thu tiếp tục bơ. Người rất nhanh đã vào phòng.
“….” Sơ Đông không nói nữa, nhìn chằm chằm miếng sandwich trên bàn trà kia.
“…” Sơ Đông vẫn đang nhìn chằm chằm miếng sandwich kia.
“….” Sơ Đông vẫn đang….
…….
…….
10 phút sau.
Sơ Đông rời khỏi phòng khách, lên lầu.
Miếng sandwich trên bàn không còn, chén sữa kia…..cũng không còn.
Bụng của đại tiểu thư cũng không kêu.