"Mục Thu, sấy tóc giúp tôi." Tắm xong xuôi, Sơ Đông cầm máy sấy chạy đến trước mặt Mục Thu, 'ra lệnh'.
"Tôi là đồ ngốc, ngốc thì làm sao biết sấy tóc giúp ai?" Xem ra Mục Thu đối với hai chữ ngu ngốc này cứ mãi canh cánh trong lòng, cầm lấy đồ mình đã soạn sẵn, đi thẳng tới phòng tắm.
"Này này! Mục Thu chị làm cái gì đó?!" Đã lâu lắm rồi không có bị Mục Thu cự tuyệt, Sơ Đông có chút không thể thích ứng, đứng sững tại chỗ, hô lên với Mục Thu đang đi tới phòng tắm.
"Đồ ngốc muốn đi tắm rửa." Vào phòng tắm, chắc là vì thời tiết nóng, vả lại cũng hoạt động nhiều, cho nên Mục Thu không có khóa cửa. Xem ra cô đã hoàn toàn quên kinh nghiệm mình từng bị Sơ Đông đánh lén rồi.
"Này này này, đừng như vậy chứ. Chẳng lẽ chị lại nhỏ mọn thế sao? Có nhiêu đó mà tức giận hả?"
"Đồ ngốc không có nghe thấy cái gì hết."
'Ào' tiếng xối nước.
Đại tiểu thư nghẹn đỏ mặt, vô cùng phẫn hận. Vì thế nàng bỏ máy sấy xuống, dùng lược chải sơ mái tóc, sau đó đi thẳng tới cửa phòng tắm.
"Hô", mở cửa ra.
"Em làm gì đó?!" Đồ ngốc trần truồng bên trong có hơi giật mình hoảng sợ.
"Tôi? Tôi đến nhìn trộm." Sơ Đông nói một câu như vậy, nghiêng người dựa lên cạnh cửa, nhìn người nào đó bên trong, cười thực tà ác.
"Gì? nhìn trộm?!" Kinh ngạc.
"Đúng rồi, nhìn trộm, cảnh mỹ nhân tắm rửa." Cười tà.
"Tôi không hoan nghênh, xin vui lòng bỏ qua cho tôi đi!" Run rẩy, Tiểu quỷ này quả nhiên là càng lớn càng không đáng yêu! "Muốn xem cảnh mỹ nhân tắm rửa thì lúc em tắm tự xem mình qua gương đi."
Sơ Đông nghiêng người nhìn Mục Thu bên trong, lại nở nụ cười lần nữa.
"Tự mình xem không đủ, đương nhiên muốn nhìn người khác. Trao đổi với nhau đi, một người vui không bằng cả làng cùng vui."
"Trao đổi với đồ ngốc thì chẳng có chút ý nghĩa gì đâu, vẫn là đi trao đổi với người khác đi." Mục Thu có xúc động muốn giết người cướp của rồi đó. Chẳng qua bây giờ cô phải che chắn chỗ hiểm trước thôi. ~~~~(>_<)~~~~
"Mục Thu không có tự tin với vóc dàng của mình sao, sợ đến vậy sao?" Sơ Đông thế mà lại học dáng vẻ của Mục Thu, nhướn đôi mày đẹp mắt mang theo vẻ khinh thường, châm chọc nói.
Tôi @##¥%...... Dám nói cô không tự tin với vóc dáng của mình?!
Vũ nhục, đây tuyệt đối là vũ nhục!
Mục Thu bật người đứng dậy khỏi bồn tắm, không hề che chắn đứng trước mặt Sơ Đông.
"Tôi không có tự tin? Dáng người tôi có lồi có lõm, chỗ nên gầy thì gầy, chỗ nên béo thì béo. Tôi mà không có tự tin sao?" Cô làm cái tư thế đơn giản, cười nói với Sơ Đông đứng ngoài cửa: "Nếu Đại tiểu thư thích trao đổi như thế, vậy thì tiếp tục nhìn đi." Sau đó cô thực sự không coi ai ra gì mà tiếp tục tắm rửa.
Xem ra là bị kích thích hơi lố rồi. Sơ Đông đứng bên cửa nghĩ như vậy. Nàng nhìn Mục Thu thản nhiên tắm bên trong, làn da bóng loáng, tuy rằng không phải trắng nõn nà, nhưng cũng là một màu khỏe mạnh. Hơn nữa dáng người cũng thật sự không tệ. Ánh mắt của nàng lượn lờ tới lui trên người Mục Thu. Từ bộ ngực đầy đặn của Mục Thu, không sót một chỗ, phần eo mảnh khảnh, cái mông nhỏ, nhìn cũng vừa mắt lắm. Rồi đến cặp đùi thon, phía dưới là đôi chân dài thẳng tắp. Sau đó ánh mắt của nàng tập trung ngay tại chỗ kia của Mục Thu, vị trí phía dưới bụng, phía trên đùi.
Vậy mà nàng phát hiện, lông ở chỗ xx kia của Mục Thu cực kỳ thưa thớt. Bình thường mọi người phải có nhiều chứ? Nói vậy chắc là lông dưới nách của cô cũng ít nhỉ? Ánh mắt lại hướng lên trên.
Quả nhiên rất ít a.
Đường cong lưng rất đã mắt.
Nàng cứ nhìn như vậy, nhìn nhìn một hồi lại thấy miệng khô lưỡi khô.
Sao... sao lại thế này?
Mục Thu vừa tắm rửa, vừa trầm mặc gặm nhấm đau khổ. Cho dù là ai nếu bị người ta chết sống nhìn chằm chằm lúc tắm như vậy, cũng sẽ không thoải mái mà. Hu hu hu, cô có loại ảo giác bị xxoo đó. ~~~~(>_<)~~~~
"Em... em nhìn đã không?" Thật sự là chịu không nổi loại tình huống này nữa, Mục Thu mở miệng nói. Vốn là muốn nói sao cho tự nhiên thoải mái nhất, nhưng vừa mở miệng, cô phát hiện mình lại bị cà lăm! Đã có phong ba nào cô chưa gặp qua chứ, thế mà lại bị một Tiểu quỷ nhìn chút xíu đã cà lăm?!
"Chị... thì ra chị hào phóng đến vậy luôn." Chẳng qua Đại tiểu thư cũng lắp bắp, điều này làm trong lòng Mục Thu có chút an ủi.
"Đại tiểu thư quá khen." Sau khi nói xong câu đầu tiên, câu kế tiếp cũng thuận lợi hơn. Tất nhiên Mục Thu sẽ không cho phép mình cà lăm nữa, có một lần cũng đã đủ mất mặt.
"Chị không sợ tôi đánh lén?"
"Đánh lén?" Mục Thu tắt vòi hoa sen, bước ra, bắt đầu lau khô thân thể. "Ngay cả 'công cụ' đánh lén em cũng không mang, thì đánh lén như thế nào nha?"
"Sao chị biết tôi không được?"
"Vậy em đến đánh lén đi." Đây là những lời nói làm sau này Mục Thu hối hận cả đời. Tôi xx thế này có tính là mời mọc? Tuy rằng lúc ấy đương sự không có nhận ra, nhưng đây là đặt một trụ cột chắc chắn cho địa vị trong tương lai của hai người a a a!
"Tôi......" Nghẹn, Đại tiểu thư đứng hình. Đúng là nàng không biết đánh lén như thế nào cả. "Hừ...... Tôi đây không có hứng thú." Hừ hừ, Đại tiểu thư xoay người bỏ đi về phía giường.
Trong phòng tắm, Mục Thu vì đối phương bị 'đánh lui' mà trong lòng có chút đỉnh đắc ý. Còn tưởng là Đại tiểu thư sẽ tạm thời thu liễm một chút, không ngờ Sơ Đông bị 'đánh lui' giờ phút này cũng nghĩ: Hừ! Bây giờ internet phát triển như vậy, muốn biết nữ sinh đánh lén nữ sinh như thế nào có gì khó khăn? Bên cạnh mình không phải có mấy vị chuyên gia nhiệt tâm quá độ sao? Sợ cái gì?
Trong lòng hai người đều mang kế hoạch cho riêng mình, đều tự làm chuyện cần làm. Chuẩn bị ngủ thì ngủ, chuẩn bị bổ sung kiến thức ngoại khóa thì bổ sung kiến thức ngoại khóa.
Sơ Đông đang cầm ebook ngồi trên giường đọc chăm chú, Mục Thu cũng sấy tóc xong, đã lên giường, đang chuẩn bị ngủ. Mà cái người vốn đã nằm xuống được nửa người, bỗng nhìn về phía Đại tiểu thư bên cạnh, rồi ngồi bật dậy đột ngột như bị bệnh lâu năm mà giấu.
Sơ Đông đang đọc ngon lành, hoàn toàn không để ý tới người bên cạnh có gì khác thường.
Mục Thu cứ như vậy nhìn chằm chằm Sơ Đông một hồi lâu, ánh nhìn vô cùng mãnh liệt, hy vọng Đại tiểu thư có thể cảm giác được ánh mắt của mình. Nhưng trong mắt Sơ Đông lúc này chỉ cái ebook kia, hoàn toàn không thể cảm nhận được.
Đã nói hai người từ đầu vốn không có cái gì tâm ý tương thông trong truyền thuyết rồi, dù sao tâm tình của Mục Thu Sơ Đông chưa từng cảm nhận được. o(╯□╰)o
"......" Rốt cuộc nàng đang đọc cái gì mà hăng say dữ vậy? Trừng mắt nhìn nửa ngày không có phản ứng, Mục Thu cũng rối rắm. Cô nhịn không được mở miệng nói: "Tôi nói này Đại tiểu thư? Đại tiểu thư?!"
"Hở?" Cuối cùng Sơ Đông cũng dứt khỏi cái ebook ngẩng đầu lên, nhìn Mục Thu khó hiểu: "Chuyện gì?"
"Này, tôi muốn đề xuất một ý kiến với Đại tiểu thư, có thể chứ?"
"Ý kiến? Ý kiến gì?" Nàng hỏi xong lại liếc mắt nhìn Mục Thu một cái, nhướn mày nói: "Không phải chị nói mình không phải là đồ ngốc sao? Không phải chị đang giận sao? Bây giờ không giận nữa?"
Tôi nói nghe này cái tính tính toán chi ly này là học ở ai vậy hả? Không tốt, một chút cũng không tốt! [Đây không phải là học từ cô sao? – tác giả]
"Này...... Chuyện gì nên quên, thì hãy quên đi." Mục Thu mặt dày nói.
"Ồ~~~~"
"......" —_—|||
"Chị nói có ý kiến, là ý kiến gì?"
"Chính là, Đại tiểu thư, bây giờ thời tiết nóng như vậy, buổi tối khi ngủ, có thể đừng quấn chặt lấy tôi được không?"
"Quấn chặt?" Sơ Đông kinh ngạc không thể tin nổi nhìn Mục Thu nói: "Tối ngủ tôi có quấn lấy chị sao?"
o(╯□╰)o
Mục Thu cảm thấy bối rối. Không ngờ ngủ chung tận hai năm trời, chẳng lẽ nàng không biết tướng ngủ của bản thân xấu cỡ nào sao? Vậy cô chịu đựng nỗi đau bị đè mỗi đêm những hai năm trời là vì cái gì hả?
Thật là muốn tát chết Tiểu quỷ này quá.
Nghĩ như vậy, Mục Thu nhìn Sơ Đông, cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nói: "Đúng rồi đó! Quấn chặt! Quấn-chặt-mỗi-ngày!"
"Nhưng tôi đâu có biết." Đại tiểu thư còn thật sự đáp lại như vậy.
"Cũng đúng thôi!" Cô cũng không phát hiện nàng không biết mà. Mục Thu cực kỳ buồn bực.
"Tôi biết rồi, đêm nay tôi sẽ chú ý." Sơ Đông nói có hơi nghiêm túc. Chẳng qua sau khi nói xong, nàng lại liếc nhìn Mục Thu một cái rồi nói tiếp: "Cũng đừng nghĩ là tôi thích ôm chị, chuyện này tôi cũng không thể làm chủ được đâu. Lúc ngủ thì tôi không biết gì mà."
"Rồi rồi rồi...... Tôi biết rồi~~~" Mục Thu thật là đau đầu a đau đầu, đau đầu nói xong câu đó thì gục đầu ngủ.
Sao mà mỗi lần Đại tiểu thư nói ra câu gì, đều khiến thần kinh người ta không đủ sức đáp lại hết vậy?
Lần nói chuyện này do Mục Thu bắt đầu, cũng do Mục Thu kết thúc. Trong lúc nói chuyện tuy rằng lắm lúc Mục Thu muốn bóp chết Tiểu quỷ nằm bên cạnh mình. Nhưng may mắn là nhịn được, không có gây ra đại họa, buổi nói chuyện thuận lợi kết thúc.
Đại tiểu thư cũng rất nghiêm túc cam đoan sau này khi ngủ sẽ chú ý.
Nhưng sẽ chú ý không có nghĩa là không vi phạm nữa. Huống hồ đây đều là chuyện khi đang ngủ, ai có thể cam đoan chứ?
Vì thế khi Mục Thu lại một lần nữa bị Sơ Đông đè đến tỉnh, cũng chẳng biết nên trách ai.
Tuy rằng người đề xuất ý kiến là cô, nhưng quả nhiên, không ôm bất cứ hy vọng gì ở Đại tiểu thư thật sự là rất sáng suốt.
o(╯□╰)o
Cổ, cổ bị đè đến không thể thở nổi rồi? Nghẹn chết a nghẹn chết, lần này thật sự là bị nghẹn chết đó.
Trên người nặng quá, sắp bị đè thành bánh nướng luôn rồi. Hơn nữa chân......
Tôi xxx em xxx ngủ là ngủ đi, em muốn quấn thì cứ quấn đi, cơ mà làm ơn chừa cho tôi nửa người được tự do chứ, ngay cả chỗ này cũng không buông tha?!
Chân tê rần luôn rồi, cả cặp giò đều tê rần!
Mỹ nhân trong ngực rõ ràng là một chuyện may mắn xiết bao nha, rõ ràng là một chuyện khiến bao người mong ước. Nhưng trong đêm hôm khuya khoắc này, Mục Thu ôm mỹ nhân trong ngực nằm trên giường, lại sống không bằng chết a a a ~~~~
- ------
Editor có lời muốn nói: các bạn có đoán được ai công ai thụ không?